CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 104

TẬP QUÊN

C

òn có sự thất vọng nào khủng khiếp hơn, nếu vào phút chót của sự

mỏi mòn chờ đợi, con người ta phải đối đầu với một sự thật mà họ không
hề dám nghĩ đến? “Thủa đợi chờ, ôi thời gian rét lắm” (Huy Cận). Trong
đời, ai lại không từng sống trong cảm giác ấy? Lo lắng. Bồn chồn. Rạo rực.
Có lẽ, chỉ khi đợi chờ tình nhân bước đến, lúc ấy, trong trái tim mới nghe
được nhịp gõ hân hoan từng phút, từng giây; và thậm chí còn chờ mong
giây phút ấy trôi qua thật chậm. Thật chậm đặng có thể gặm nhấm cảm giác
sung sướng, hồi hộp ấy như chàng thi sĩ Hồ Dzếnh thốt lên nhẹ nhàng: “Tôi
khẽ nói: Gớm, sao mà nhớ thế?”
.

Nỗi nhớ cũng làm thăng hoa đời sống.
Còn người đi xa, thông thường, lúc quy cố hương, cảm giác của họ là

mong thời gian trôi thật nhanh để mau chóng được gặp lại tình cảm ấm áp
nhất. Trong lúc đó, người ở nhà cũng mong ngóng, trông chờ và trong đầu
đã hiện lên biết bao hình ảnh, bao câu nói thương yêu dành cho họ. Nếu
người ấy lại không về? Chỉ thoáng nghĩ đến điều hắc ám ấy lập tức từ trong
lồng ngực đã nhói đau, tưởng chừng nghẹt thở.

Trong thế giới phẳng có những nỗi lo âu của sự chờ đợi, tưởng rằng

của ai khác nhưng tự sâu thẳm tâm hồn mình cũng như đang sống với cảm
giác ấy. Còn nhớ trước đây, cả thế giới quan tâm, lo lắng đến số phận của
những con người trên chuyến bay MH 370 của Hãng hàng không Malaysia
Airlines. Cả thế giới thấp thỏm, bàn tán, ngong ngóng thông tin trên các
phương tiện truyền thông. Một phần, do chưa ai có thể trả lời câu hỏi tò
mò, tại sao lại có thể xảy ra cớ sự đáng buồn đó; nhưng cái chính vẫn là từ
tấm lòng nhân văn khi nghĩ đến số phận của hàng trăm con người đang rơi
vào cõi vô định, không còn có cơ hội sống sót. Thân nhân của họ đã sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.