CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 134

THÀ CHẬM MỘT GIÂY

Ð

ôi lúc, con người ta cảm thấy mình mới là nhân vật quan trọng

nhất, dù rằng, chẳng là “cái đinh” gì so với cả guồng máy xã hội đang vận
động.

Chẳng hạn, anh bảo vệ, danh phận “bình thường thôi”, ấy thế lại nghĩ,

nếu không có anh, biết đâu tòa nhà cao ngất ngưởng của công ty bị kẻ trộm
đột nhập? Chị giám đốc, đứng đầu một công sở lại nghĩ nếu đến trễ hoặc
vắng mặt, liệu các nhân sự có làm việc hay chỉ đàn đúm tán gẫu? Ngay cả
người giúp việc cũng tự nhủ, nếu mình không “ra tay”, liệu vợ chồng con
cái chủ nhà có bữa ăn ngon miệng, đầy đủ dưỡng chất? Tóm lại, ai cũng
nghĩ công việc của mình là quan trọng nhất, nếu không có mình ắt sự việc
lộn tùng phèo hết trọi.

Đành rằng, ai cũng có vai trò, có công việc nhưng hễ ai hoàn thành tốt

nhiệm vụ cũng đều đáng khen như nhau. Chỉ có người xấu chứ không có
nghề xấu. Một công nhân quét rác chu toàn công việc khác gì một giám đốc
“ăn nên làm ra”, đủ sức trả lương cho hàng trăm nhân viên? Ai cũng đóng
góp công sức cho cuộc sống ngày một tốt hơn. Ai cũng như ai. Nhưng rồi,
thiên hạ có chịu nghĩ thế đâu. Điều này dễ dàng nhận ra nhất là lúc lưu
thông trên đường phố. Dòng người nườm nượp phóng xe chạy, chẳng ai
thèm nhường nhịn ai. Dù “đèn đỏ” nhưng vẫn cố vượtlên, băng qua cho
bằng được, hành động đó dĩ nhiên “trái tai gai mắt” nhưng họ lại bào chữa,
công việc của mình quan trọng nhất nên cần phải tăng tốc, thậm chí bất
chấp luật đi đường!

Rồi những lúc kẹt xe, các ngã đường tắt nghẽn, mấy ai bình tâm

nhường đường cho người khác? Mấy ai nghĩ rằng, những người xa lạ kia
mới cần được ưu tiên vì biết đâu vợ ốm, con đau đang chờ họ đưa đi cấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.