CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 154

ĐỪNG PHÁN XÉT NGƯỜI KHÁC

N

ếu chọn lấy bức tranh biếm họa tiêu biểu nhất, có thể nói lên tính

cách của nhiều người khi tham gia thế giới mạng nói chung, tôi sẽ lấy bức
tranh này: Biểu tượng Facebook được vẽ thành cái cổng, từ phía bên này là
những con người bình thường nhưng sau khi bước qua cổng, họ lại trở
thành... luật sư, thầy cãi, thẩm phán đầy uy quyền, hầu như ai cũng cho
mình có cái quyền được phán xét, chỉ trích người khác.

Một lời họ nói ra lừng lững uy quyền, không trật đi đâu được, các

phản biện khác chỉ sai lè lè, không thèm chấp! Với các trường hợp này, tôi
nghĩ, do chỉ đối diện với bàn phím, không ít người đã quên đi thế giới bên
ngoài nên thản nhiên “múa gậy vườn hoang”. Họ nghĩ gì viết nấy, không
cần phải cân nhắc liệu các comment, note, status của mình có thể tổn
thương đến ai khác không?

Mà không riêng gì “thế giới ảo”, trong đời thật cũng chẳng khác gì.
Nhiều người cho mình có cái quyền được phán xét người khác, nhìn

vào đâu cũng thấy sự đáng ghét, khó ưa nên vội vàng kết luận theo suy nghĩ
cá nhân rất sai lệch. Hỡi ôi, sự vận động trong cuộc sống không hề đơn
giản như một cộng một bằng hai. Có những sự việc đang là thế, diễn ra như
thế nhưng nếu không đặt mình vào trong hoàn cảnh ấy, chắc chắn mình sẽ
có một kết luận theo cái nhìn chủ quan, chưa chắc đã đúng và trúng.

Tôi xin kể mẩu chuyện nhỏ:
Thời kháng chiến chống Pháp, thi sĩ Xuân Diệu đi thực tế sáng tác,

ông được phân công ở cùng gia đình bố con bác nông dân. Chiều nọ, ông
ngồi làm thơ bỗng nghe tiếng khóc tấm tức. Thì ra, cô gái nhỏ của chủ nhà
vừa ngủ dậy, đang ngồi khóc ngon lành. Ông bố đến hỏi tại sao, em cũng
không trả lời, cứ khóc thút thít. Tiếng khóc ngần ngật buồn bã cứ kéo dài,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.