CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 24

chắn rằng mọi tin nhắn, mọi ngôn từ chia sẻ gì trong lúc này cũng nhẹ hều.
Đành thôi. Im lặng. Và lặng lẽ chia buồn. Khi mất mẹ, nỗi buồn ấy có gì
sánh bằng?

Nhớ đến người đã mất - bà mợ Nguyễn Thị Lý (1933 - 2015), người

Huế. Thời nhóc tì, mỗi dịp hè, đều được ba mẹ dẫn vào thăm cậu mợ. Ngôi
nhà này ở ngay trong Nhà máy đèn Quảng Ngãi. Nhớ nhất mỗi sáng thức
dậy, cả nhà ngồi quanh chiếc bàn tròn dưới tàng cây trứng cá. Ăn bánh
tráng nướng, đã nhúng nước và chấm với xì dầu có những mảnh ớt xanh
cay lè. Món ăn của tuổi thơ luôn ghi đậm trong ký ức đời người. Khó quên.
Quảng Ngãi, nơi ấy, hầu như không có một nỗi nhớ nhung vời vợi nào, vì
thuở ấy còn quá nhỏ để nhớ, để ghi nhận trong tiềm thức.

Thật khó có thể tưởng tượng một đứa trẻ vô gia cư, mồ côi, lớn lên

không hề có bóng dáng của ông bà, các cô, dì, cậu, mợ thì đời sống tình
cảm sẽ thế nào? Đó cũng là một nỗi bất hạnh. Không rõ, những đứa trẻ
hôm nay, nếu đọc Chim hót trong lồng của nhà văn Nhật Tiến sẽ có cảm
tưởng gì?

Trong trí nhớ của nhiều người vẫn còn nhớ đến nhân vật bé Hạnh. Một

đứa trẻ ở cô nhi viện, niềm vui lớn nhất mỗi tuần, vào ngày Chủ nhật được
mẹ đến thăm. Cô bé Hạnh viết thư cho mẹ: “Chủ Nhật ở đây hiu quạnh và
buồn lắm. Ngoài vườn thì chỉ có sỏi trắng với lá vàng. Trên hành lang tất
cả các dãy thì có những miếng đá hoa trắng, lạnh. Còn trong phòng lại
càng chán. Giường nào của chúng nó cũng xếp gọn gàng. Đứa nào cũng
háo hức được đi. Thế mà má lại bắt một mình con ở lại. Sao thế má? Sao
thế má? Con van má, con lạy má, cho con được ra với má một tuần một
lần. Con không đòi ngủ với má nữa, con sẽ về trường vào tối Chủ nhật. Má
bảo gì con cũng nghe, nhưng má phải cho con đi chơi với má, hay nằm với
má buổi trưa, để được ôm lấy cổ má, được gãi lưng cho má, con thích thế,
và chỉ cầu mong được như thế. Má có nghe con không, má có bằng lòng
không, má có biết con khổ thế nào không, nếu con đợi mà không thấy má.
Con sắp sửa khóc cho má xem đây này. Cứ nghĩ đến cái hôm phải đứng
một mình ở sân sỏi, đỏ mắt lên chờ má, nhìn ai cũng không phải là má,
trông ai cũng muốn người ấy là má, mà cuối cùng phải lủi thủi một mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.