CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 23

MẸ THÀNH MÂY TRẮNG ĐÃ LÂU

“T

rẻ cậy cha, già cậy con”. Tâm lý của phụ nữ Á Đông, một trong

những lý do kết hôn là vậy. Tưởng là thế, nhưng rồi con cái lớn lên lại chạy
rượt theo bóng hình xa lạ nào đó. Có thể khiến nó mất ăn mất ngủ, “chết đi
được”, trong khi đó, người mẹ bên cạnh có bao giờ nó quan tâm đến mức
đó đâu. Rồi lúc nó có vợ có chồng có con có cái, mối quan tâm về cha về
mẹ thế nào?

Những ngày này, tôi đang ở với mẹ. Sẽ quan tâm, lo lắng nhiều đến bà

cụ chăng? Không hề. Mỗi một ngày, mẹ vẫn lo toan cho bữa cơm trưa, chắt
chiu từng cọng rau, củ hành, con cá, miếng cơm dẻo bùi... Nhưng rồi có
những lúc, đũa bát trên mâm lạnh tanh. Trưa ấy, không về nhà. Mải mê theo
nhưng cuộc vui vớ vẩn sa đà chân dài váy ngắn. Mẹ nấu cơm mỗi ngày là
mừng. Mừng bởi biết mẹ còn khỏe, còn tỉnh táo, còn có thể đi đứng quán
xuyến cửa nhà. Ngày tháng này còn kéo dài bao lâu nữa? Khó có thể đoán
biết. Nhưng chắc chắn ngày ấy sẽ đến. Sống với mẹ già, tưởng rằng con
nuôi mẹ nhưng thật ra không phải. Mẹ vẫn tiếp tục nuôi con. Sự tồn tại của
mẹ già trong ngôi nhà, tự hình ảnh đó, đã gợi lên một sức sống để người
con tự ý thức phải sống thế nào cho có trách nhiệm hơn. Vừa rồi đọc trên
Facebook của anh bạn nhà văn Ngọc trong đá, Vĩnh biệt mùa hè:

Mẹ thành mây trắng đã lâu
Con về thăm mẹ, ngồi đâu cũng buồn
Về ngồi lại trong căn nhà mẹ đã ở, lập tức bao nhiêu kỷ niệm buồn

vui, hình bóng, dáng đi, giọng nói của mẹ ùa về như thác lũ. Ngập ngừng
chân bước. Lẻ loi. Cô độc. Lúc ấy, con người ta mới thật sự cảm thấybơ vơ
biết chừng nào. Viết những dòng này, khi hay tin mẹ của những đứa em
dòng họ Lương - con cậu ruột vừa qua đời đêm qua tại Quảng Ngãi. Chắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.