CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 89

NƠI CHỐNG LẠI TAI ƯƠNG CỦA

SỐ MỆNH

(Tặng An May)

N

ăm nay, mẹ tôi đã bước qua tuổi 90, tất nhiên sức khỏe không thể

như thời mười tám xuân xanh. Mắt đã lòa. Chân đã yếu. Tay đã run. Một
ngày nọ, sau những giờ miệt mài làm việc, từ trên gác, tôi bước xuống nhà
và đi vào nhà bếp. Trước mắt, đã thấy mâm cơm tươm tất như mọi ngày.
Bỗng dưng nghe tiếng tập đánh vần nho nhỏ. Rõ ràng, từng mẫu tự ê a
vọng lên nho nhỏ. Ơ hay, nhà không có trẻ con, sao lại nghe có giọng tập
đánh vần? Tò mò, tôi ghé mắt nhìn vào phòng ngủ của mẹ. Trời đất ơi, bà
cụ đang khoan thai vắt chân chữ ngũ, tay cầm tờ giấy lớn, kề sát mắt và đọc
từng từ, từng chữ. Tôi biết, đó là cái giấy in trang trọng mừng mẹ tôi
thượng thọ do Hội đồng gia tộc kính chúc.

Hình ảnh này khiến tôi cảm động khôn xiết.
Mỗi một ngày, trong nhà vẫn còn có hình bóng của mẹ già, tự dưng

trong lòng mỗi người cảm thấy yên tâm. Tự biết rằng, đây là chỗ dựa vững
chãi, đáng tin cậy nhất. Ba tôi mất đã lâu, nhưng mỗi lần nhìn mẹ, tôi đã
hình dung ra thời thơ ấu. Vâng, trong góc khuất tâm hồn mỗi người, có một
hình ảnh mà lúc nhớ lại, bao giờ cũng gợi về cảm giác yên ấm nhất, tình
cảm nhất. Đó là những tháng ngày, cả gia đình cùng quây quần bên mâm
cơm. Có thể lúc ấy nhà mình còn nghèo, bữa cơm đạm bạc nhưng lúc nào
cũng đầy ắp tiếng nói cười.

Thời buổi này, cuộc sống vội vã quá, mở mắt ra là công việc mỗi ngày

bủa vây. Sống không kịp thở. Lấy đâu ra thời gian chợ búa, bếp núc? Thế
nhưng vẫn có nhiều nhà duy trì được bữa ăn gia đình. Tại sao? Dù phụ nữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.