CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 177

vết tươm máu trên mặt. Thẩm Hi Nhiên nhất thời cũng phát hỏa, quay sang
bảo vệ cô gái kia, lại lớn tiếng mắng Trình Thần hai câu…

“Anh ta nói chị, nói chị tùy hứng, không phân rõ phải trái. Nói chị cho

tới bây giờ chỉ biết bản thân… nhưng là, nếu anh ta thấy chị cùng người
đàn ông khác cười giỡn vuii đùa trong quán cà phê… thì anh ta có cảm giác
gì? Cũng có thể không có cảm giác gì hết, anh ấy hết yêu chị rồi, Tịch Tịch,
anh ấy không yêu chị nữa …”

Tôi đau đầu, tay ấn ấn thái dương, nếu nhìn bên ngoài thì có vẻ Thẩm

Hi Nhiên đã làm chuyện có lỗi nhưng sao tôi vẫn cảm thấy bên trong có gì
đó hiểu lầm.

Trình Thần khóc lóc một hồi lâu cảm thấy mệt mỏi, tôi đưa chị đi rửa

ráy một chút rồi ngủ. Không chừng chuyện này sáng mai sẽ có chuyển biến
khác.

Sắp đi ngủ Trình Thần còn ghé vào trên gối, nhìn tôi nói:

“Tịch Tịch, em biết không, lúc anh ấy vì che chở người khác mà la hét

chị, trong lòng chị chìm vào tuyệt vọng. Bình thường chị hung dữ, sai phái
anh ấy làm này làm nọ, anh ấy vì thích chị mà bỏ đi tính công tử của mình,
nhẫn nhịn chịu đựng tính điêu ngoa, tùy hứng của chị, nhưng nếu anh ấy
không còn thích chị thì cái gì chị nói, cái gì chị làm cũng chướng mắt anh
ấy và đối với anh ấy chị cũng chẳng còn quyền hành gì.”

“Tịch Tịch, chị… chị rất sợ, nếu anh ấy thật sự không cần chị nữa mà

chị vẫn còn yêu anh ấy thì chị biết làm gì với trái tim của mình đây?”

Tôi chỉ còn biết vỗ nhè nhẹ lên lưng chị an ủi: “Nếu thật xảy ra như

vậy, chị cứ ném nó cho Thẩm Hi Nhiên là được, dù sao…” Tôi chỉ vào vị
trí trái tim của chị, “Anh ta đã không còn thuộc về chị nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.