Rất lâu sau tôi mới biết, năm này tôi còn do dự không biết có nên hẹn
hò với Tần Mạch hay không thì người nào đó đã tuyên bố với gia đình
chuyện sắp kết hôn, hơn nữa còn dùng việc này từ chối thành công vô số
mối làm mai, xem mặt, trải qua một cái tết vô cùng thoải mái…
Đương nhiên, khi tôi biết chuyện thì tôi cũng nổi bão một phen nhưng
bây giờ thì tôi đang sầu trăm mối. Về lý trí, tôi biết mình phải dứt khoát nói
không với Tần Mạch. Tình tình tôi và anh khác biệt rất nhiều, hoàn cảnh
sống khác nhau thậm chí một số quan điểm sống cũng trái ngược. Hơn nữa,
đúng như Dương Tử nói, tôi và anh đều là người kiêu ngạo, khi xảy ra
chuyện đều sẽ kiên quyết đối đầu nhau, mà hai người yêu nhau lại sợ nhất
là ai nấy cũng cứng đầu. Nếu cùng với anh ấy, một khi tình yêu của tôi suy
giảm mà sự kiên nhẫn của anh cũng dần cạn kiệt thì mối quan hệ của chúng
tôi cũng đi tong. Tôi không nên đồng ý.
Bỏ đi lý trí thì tình cảm trong tôi cùng áp lực từ gia đình trở thành một
sự dục hoặc rất lớn để tôi đồng ý, chẳng lẽ mi không thấy Tần Mạch có
cảm tình với mi sao? Chỉ là với tính cách của anh đến giờ vẫn chưa nhận ra
mình động lòng với người khác. Mi nhìn thử đám đàn ông xung quanh mi
có ai sánh được với Tần Mạch? Có ai nguyện ý chỉ cần mi gật đầu liền trở
thành người đàn ông bên cạnh mi? Mi nên đồng ý bởi vì mi thích anh ấy,
nếu không ở bên anh ấy vậy thì phần tình cảm này của mi biết chôn ở đâu?
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến nếu không có anh ấy, thì kết thúc của sự rung
động mà tôi dành cho anh cũng coi như chết tức tưởi mà không có chỗ
chôn.
Vậy liều một phen… Đồng ý đi…
Ngón tay cứng đờ trên màn hình điện thoại, bấm… không bấm…
“Đạt kéo đạt kéo.” Bỗng nhiên di động run bần bật, chuông reo inh ỏi
làm tôi sợ tới mức cả người cũng run lên, lập tức quăng ngay điện thoại