CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 228

tay anh lên lầu: “Dĩ nhiên là thiếp nên vậy, thiếp nên làm vậy. Để thiếp thân
nhanh chóng chuẩn bị cơm nước cho ngài.”

Tôi với Tần Mạch cuộn thành một đống trên sô pha cùng xem ti vi,

mồm thì ngồm ngoàm ăn mì ăn liền. Tần Mạch vừa ăn vừa tỏ vẻ chán ghét:
“Hà Tịch, anh nghĩ hoài cũng không ra, sao tự nhiên lại chạy đến chỗ em
làm gì chứ.”

“Nếu đã nghĩ thông thì đi đi.” Tôi chỉa chỉa chiếc đũa ra cửa, khoa

chân múa tay tạo thành tư thế đuổi người. Tần Mạch tỉnh bơ liếc tôi: “Hiện
giờ anh vẫn chưa nghĩ ra.”

“Tần Mạch, anh thật ngây thơ.”

Anh hừ lạnh một tiếng: “Vậy đừng so đo với anh.” Nói xong lấy luôn

tô mì của tôi xơi tuốt.

Tôi vốn không đói lắm nên nhẹ nhàng buông đũa xuống chống đầu

đánh giá anh, dưới ánh mắt rừng rực lửa của tôi, Tần Mạch vẫn ung dung
quất hết một tôi mì, vừa tao nhã lau miệng vừa hỏi tôi: “Hà tiểu thư, em lại
suy nghĩ biện pháp quyến rũ anh đây?”

“Đúng vậy, vậy em có thành công không?”

“Tiếp tục cố gắng thêm.”

“Ủa, vậy sao em lại cảm thấy mình thành công rồi.” Tôi rất hùng dũng

nâng cằm Tần Mạch lên, cắn nhẹ trên môi anh, cười nói, “Ít nhất đến thời
điểm này chỉ có em mới dám làm như thế.”

Anh chăn chú nhìn tôi, ánh mắt chợt sâu hun hút, dưới ánh đèn tôi có

thể nhìn rõ đôi mắt vằn lên tia máu của một người quá đỗi mệt mỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.