CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 242

Tôi đảo mắt vòng vòng: “Nếu có thể…” Ngữ khí tôi trở nên kiên định:

“Làm ơn làm tới thêm một chút nữa.”

Đôi mắt anh dịu dàng thêm mấy phần, giống như không kiềm chế

được đưa tay xoa đầu tôi, nhưng rất nhanh lại thu về. Tôi thấy anh mấp
máy giống như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng anh cũng chọn im lặng,
nhắm mắt lại.

Vừa lúc, di động của Tần Mạch bỗng nhiên vang lên, sau khi ra ngoài

nghe điện thoại, vẻ mặt anh có vẻ không vui. Tôi nói: “Dù sao em cũng hết
sốt rồi, nằm ở đây không thoải mái lắm, thôi thì anh đưa em về nhà đi, ở
trong nhà mình nghỉ ngơi cũng thoải mái hơn nhiều.” Tần Mạch nhìn tôi
trong chốc lát, cuối cùng mím môi, bất đắc dĩ cười khổ: “Được.”

Từ bệnh viện đến nhà tôi rồi đến công ty Tần Mạch rất là tiện đường.

Tần Mạch để tôi lại dưới lầu, tôi phất tay bảo không cần đưa lên rồi cắm
đầu chạy như điên lên lầu, khi tôi vào nhà, đẩy cửa sổ nhìn xuống thì đã
không còn thấy bóng dáng xe Tần Mạch nữa…

Lần này bệnh nghỉ một lèo ba ngày, công việc gì cũng bỏ nên đến khi

gặp lại tôi, bạn thực tập Tiểu Trương mừng phát khóc. Tôi trấn an nó một
chút rồi tập trung vào mớ công việc còn tồn đọng. Đến khi tôi nhận được
điện thoại của Tần Mạch đã là ngày hai mươi tháng ba, trong điện thoại anh
chỉ nói một câu: “Chiều mai anh lên máy bay.” Còn về phần đi đâu thì
không cần nói tôi cũng đã biết.

Hôm sau dưới ánh mắt bi phẫn muốn chết, hoa hoe chực khóc của

Tiêu Trương, tôi cương quyết xin nghỉ rồi quăng một đống công việc lại
cho nó, một mình đi tiễn người đàn ông đã từng nói muốn kết hôn với tôi vì
tình yêu. Tôi tốn rất nhiều thời gian trang điểm thật tỉ mỉ, mặc bộ quần áo
ưa thích nhất, mang giày cao gót vào và đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.