CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 248

Anh bất đắc dĩ đồng ý tôi cũng đồng nghĩa là bỏ lỡ rất nhiều cuộc điện

thoại khác.

Tôi cuộn tròn trong chăn, áp chặt điện thoại vào tai như muốn thu từng

âm thanh dù là nhỏ nhất của người ấy, tiếng sàn sạt tuyệt đẹp khi ngòi bút
lướt qua giấy, tiếng lật giấy thanh thúy giống anh khi suy nghĩ sâu xa. Thật
rất giống hai người đang ngồi cạnh nhau.

Lúc đó tôi đã gần như muốn thốt ra câu Tần Mạch, em nhớ anh quá!

Nhưng rốt cùng câu nói này lại bị chết non bởi một tiếng gõ cửa. Tôi nghe
được người đang báo cáo công việc với anh là mỹ nhân Dịch Tình, lại nghĩ
đến hôm chia tay tại sân bay tôi dùng ánh mắt đẩy lui nữ cường nhân này
mà buồn cười nhưng đến khi tôi nghe cô ta nói với Tần Mạch cái câu mà
tôi vẫn muốn nói kia thì gương mặt có hơi cứng lại.

“Anh còn chưa ăn trưa phải không? Công việc là công việc nhưng anh

vẫn phải chú ý đến sức khỏe, đừng quên bệnh bao tử.” Cô ấy đã nói như
thế.

Tôi mang theo một chút hâm mộ lẫn ghen tị hận lặng lẽ cúp điện thoại.

Hôm sau, tôi không gọi cho Tần Mạch mà không biết anh bận gì cũng

không gọi cho tôi. Nửa tháng sau khi Tần Mạch ra đi, lần đầu tiên chúng tôi
cắt đứt liên hệ.

Con người là một sinh vật có tính trơ, một số chuyện khi đã bắt đầu thì

không thể quay lại được. Từ mỗi ngày gọi điện hai lần dần dần trở thành
một ngày một lần rồi sau đó hai ngày một lần, ba ngày một lần…May mà
công việc tôi vô cùng bận rộn nên tâm tư của tôi cũng không hoàn toàn đặt
trên Tần Mạch mà suốt ngày nghi ngờ, suy nghĩ lung tung.

Tháng tư, Tạ Bất Đình phải tiếp một khách hàng lớn nên dẫn theo tôi

và Tiểu Lý. Tàn tiệc, Tạ Bất Đình say bí tỉ, tôi kêu Tiểu Lý đưa ông ta về,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.