Có một buổi chiều, tôi ôm một đống bản vẽ chật vật đứng chờ tại trạm
xe điện ngầm thì thấy một chiếc BMW đậu trước cửa nhà hàng sang trọng,
một người đàn ông từ trên xe bước xuống lễ độ bắt tay với một người đàn
ông khí khái phong độ đang đứng đón tại cửa, sau đó thân thiết cùng vào
trong. Tôi quay đầu nhìn nhìn trạm xe điện ngầm phía sau mình rồi lại đánh
giá bản thân lếch tha lếch thếch đang đứng ôm bản vẽ. Trong nháy mắt tôi
bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra tôi và Tần Mạch thuộc về hai thế giới khác
nhau.
Khi tôi và anh không ở chung với nhau, khi tôi và anh không cởi quần
áo trèo lên giường nhau thì ngoại trừ chúng tôi đều là “con người”, còn lại
không có điểm nào giống nhau hết. Không có điểm nào giống nhau thì làm
sao xâm nhập vào thế giới của nhau đây?
Mặc dù tôi đã hoàn toàn nhận ra mình và Tần Mạch không thích hợp
với nhau nhưng tôi lại luyến tiếc buông ra lời chia tay với anh, không có lý
do gì ngoài luyến tiếc, luyến tiếc chữ “thích” anh lưu lại tại sân bay.
Mà Tần Mạch… có lẽ cũng nghĩ như vậy.
Tôi biết công việc của anh ở Mỹ vô cùng bề bộn, đôi khi tôi từ Trung
Quốc gọi qua thì đã là hai, ba giờ sáng bên Mỹ nhưng giọng nói của anh
vẫn vô cùng thanh tỉnh, thỉnh thoảng còn nghe rõ cả tiếng anh lật tài liệu.
Hơn một lần tôi định nhắc nhở anh có bệnh đau bao tử, cần chú ý giữ
gìn sức khỏe nhưng chưa tìm được cơ hội mở miệng thì anh đã cúp máy.
Có một đêm tôi ngủ không được nên gọi điện cho anh định nói chuyện
phiếm, khổ nỗi anh làm gì có thời gian, tôi bèn bắt anh để điện thoại bên
tay rồi buồn nôn nói: ” Cho en nghe âm thanh xung quanh anh, tựa như anh
còn bên cạnh em vậy, nghe xong em sẽ ngủ, đến lúc đó anh tắt điện thoại là
được rồi.”