ràng. Hà Tịch, cô xem đi, cái gì cũng đều không có, cô có muốn nắm giữ
thì cũng không có cơ hội.
Có lẽ như vậy mới là cách tốt nhất, tôi nghĩ, cho dù chúng ta đều
không buông tay thì tương lai sẽ ra sao? Dựa vào một cú điện thoại vài
ngày một lần mà tiếp tục yêu nhau? Không thể ôm nhau, không thể hôn
nhau? Mặc dù Internet rất nhanh chóng và tiện lợi nhưng tôi vẫn không biết
ngày anh trở về. Chẳng lẽ vô vọng chờ đợi như trinh tiết liệt nữ hồi xưa?
Tôi nhếch môi cười giễu cợt, Hà Tịch từ trước đến giờ đều là người thực tế,
việc này nếu làm cho tới cùng cũng chẳng đi đến đâu trái lại lại đem hai
người đều liên lụy mình đầy thương tích, không bằng ung dung xoay
người, tiếp tục về phía trước. Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ, quên đi, coi như
đã hết, cuộc đời không phải muốn cái gì thì đều đạt được cái đó.
Tần Mạch, cuối cùng anh cũng đã trở thành ngày xưa của Hà Tịch.
Ngày xưa không thể quay về.