CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 272

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Tần Mạch và Dịch Tình sóng vai rời

khỏi sân bay hôm ấy, tôi ngắt lời Trình Thần: “Tiệc như thế em đi không
thích hợp, hơn nữa tối mai em còn phải tham gia một bữa tiệc coi mắt nữa.”

“Tiệc coi mắt?” Trình Thần than thở nói, “Chẳng phải em không thích

mấy thứ đó sao?”

“Biết làm sao được, quá lứa lỡ thì rồi.”

Trình Thần biết tính cứng đầu của tôi nên chỉ đành thở dài một tiếng,

trước khi gác điện thoại còn nhẹ nhàng hỏi: “Tịch Tịch, em còn thích Tần
Mạch không?”

Tôi trầm tư một lúc: “Chuyện này có quan trọng không?”

Chúng tôi chia tay đã hai năm, cuộc sống của mỗi người đi vào quỹ

đạo riêng, tôi không muốn sẽ phá vỡ cái quỹ đạo đó. Tôi mong chờ Tần
Mạch là thật, ảo tưởng về sự trùng phùng lãng mạng với anh cũng là thật,
nhưng nếu anh thật sự đứng trước mặt tôi nói rằng tái hợp, có lẽ tôi sẽ cho
anh tặng một bãi nước bọt. (Èo, thô quá!)

Dù sao chuyện đã qua hãy cho qua, Hà Tịch tôi không phải là loài

động vật nhai lại.

Thứ Bảy, tôi ngủ cho đến khi bị đánh thức bởi cơn đói cồn cào, nhỏm

dậy nhìn, vừa đúng mười hai giờ trưa, lò dò xuống giường kiếm đồ ăn mới
phát hiện tủ lạnh trống không. Tôi cột tóc lại, mặc đồ ngủ, mang dép bông,
lệt quệt đi xuống chợ cóc trước nhà.

Tôi mua một nắm mì ống, lựa nửa ký trứng gà, nhớ ra còn thiếu hành

lá nên tiếp tục lòng vòng.

Sạp bán hành có một thằng nhóc mười tám, mười chín tuổi đang đứng

bán, lúc tôi đến nó đang đong đưa với cô bé bán đậu hủ bên cạnh. Không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.