CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 310

Tiểu Triệu hít sâu một hơi, rồi vội vàng lấy tay bụm miệng. Còn Tạ

Bất Đình thì ngược lại, soi mói tôi một hồi mới nói: “Cô thử đưa thêm lý
do nào lãng xẹt nữa xem, cô tưởng tôi là con nít ba tuổi sao? Tôi sẽ tin cô
à?”

“Tổng Giám đốc Tạ.” Tôi nghiêm túc nhìn ông ta, “Đó là sự thật. Có

lẽ cảnh sát cũng sẽ sớm tìm ông để lấy lời khai thôi.”

Ông ta ngẩn ra, lập tức tin lời tôi, nhăn nhó vò vò mớ tóc đang ngày

càng hiếm hoi đến mức đáng thương: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Chiều nay mới phát hiện.”

“Được rồi, cô ra ngoài đi.”

Ra khỏi cửa, Tiểu Triệu rụt rè hỏi tôi: “Chị Hà, vậy bây giờ chúng ta

phải làm sao? Đơn hàng này không làm nữa à?”

“Ừ.” Tôi gật đầu nói, “Việc trang trí bên trung tâm thương mại kia

cũng còn vài việc để hoàn công, giờ cũng hết giờ rồi, ngày mai chúng ta
qua bên đó.”

Tiểu Triệu vỗ vỗ ngực: “Không ngờ có thể gặp phải loại chuyện thế

này, lần đầu tiên trong đời em đó.” Trong lòng tôi không khỏi cười khổ, chị
đây cũng khác gì đâu… Tiểu Triệu như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, quay
đầu hỏi tôi, “Chị Hà, chị có sợ không?”

Tôi đến phòng nghỉ, rót cho mình ly nước, hỏi lại: “Sợ cái gì?”

“Chị nói chị Lâm là bị sát hại, không biết hung thủ có vì chuyện chúng

ta đã từng tiếp xúc với chị ấy mà đến giết chúng ta luôn không?”

Tôi vỗ vai Tiểu Triệu định nói cậu ta xem phim truyền hình quá nhiều

rồi, nhưng nghĩ lại, cú điện thoại cuối cùng của chị Lâm là gọi cho tôi, tuy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.