CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 376

Anh nghiêm túc nói: “Hà Tịch, anh nghĩ chúng ta cần thảo luận thật

sâu để thấu đáo vấn đề này mới được.”

Vào nhà, đóng cửa, tiếp theo đó là một màn xuân sắc kiều diễm. Hai

đứa chúng tôi quả thật đã hoàn toàn xâm nhập thảo luận một phen, thâm
nhập rất sâu…

Tối hôm đó, đại cẩu vừa kiêu ngạo vừa hay mắc cỡ vừa chiếm được sự

tha thứ thì bản tính chó sói bắt đầu rục rịch trở lại, bộ dáng thành thật, uất
ức ban ngày mất sạch ôm chặt tôi ăn thật sạch sẽ, thật gấp gáp….. ngay trên
ghế sô pha nhà tôi.

Đến khi tôi mờ mịt chìm vào giấc ngủ thì giọng nói khàn khàn, nhiễm

mùi tình dục khe khẽ gọi tôi trong lúc hai thân thể va chạm vẫn quanh quẩn
bên tai, làm người ta mê muội.

“Hà Tịch, Hà Tịch…”

Giống như là vĩnh viễn không ngừng được.

Sáng sớm, tôi mở mắt ra, ánh nắng ban mai xuyên qua kẻ hở của rèm

cửa sổ chiếu vào thật ấm áp. Người bên cạnh vẫn còn đang say ngủ, hơi thở
đều đều, trên mặt đã không còn tìm thấy nét kiêu ngạo, lạnh lùng của ngày
xưa, ngược lại có thêm mấy phần bình đạm.

Tôi giật mình, một ý niệm kỳ diệu len vào đầu, tôi có thể được nhìn

ngắm gương mặt đang ngủ này đến hết đời này chăng. Điều này cũng rất
hay nhưng ngày đó sẽ có sao?

Ý tưởng này chợt lóe qua, theo bản năng, trong lòng tôi lại có chút sợ

hãi về tương lai. Nếu tôi và anh cùng sống với nhau, bây giờ thì anh toàn
tâm toàn ý yêu tôi nhưng tương lai thì sao đây? Có khi nào kết thúc của
cuộc hôn nhân này là chúng tôi đối mặt nhau trên tòa hoặc không thể vượt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.