CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 48

Anh ta đột ngột hỏi, thậm chí còn hơi kỳ quặc, tôi ngây người một lúc

lâu mới hiểu ra. Thì ra lần trước tôi nài nỉ anh ta chở đi bệnh viện đã từng
chỉ lên trời mà thề đó là lần cuối cùng anh ta nhìn thấy tôi…

Trí nhớ người này tốt thật! Khóe miệng tôi hơi giật giật, tôi thật nhịn

không được muốn mở miệng hỏi chẳng lẽ tôi xấu xa đến nỗi ai gặp cũng
ghét sao? Anh nhìn tôi thêm một lần thì chết sao? Chết thật sao?”

Nhưng tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận biết, đây là tiệc đính hôn của

Trình Thần, tuyệt đối không thể khóc lóc om sòm trong này.

Tôi hít sâu một hơi, đợi cảm xúc ổn định mới nói: “Tôi không tuân thủ

lời hứa với anh là tôi có lỗi nhưng lần này gặp nhau nằm ngoài khả năng
khống chế của tôi. Anh là ân nhân cứu mạng của Trình Thần, Thẩm Hi
Nhiên muốn cảm tạ anh nên mời anh tới tham gia tiệc đính hôn của bọn họ
là lẽ đương nhiên mà tôi là bạn thân của Trình Thần, nên có mặt hôm nay
cũng không có gì lạ. Nếu thấy tôi làm anh khó chịu như vậy thì sau này tôi
sẽ cố hết sức tránh đụng mặt anh. Chúc anh buổi tối vui vẻ.”

Hắn hơi nhíu mi, cười lạnh một tiếng: “Tốt.”

Tôi lễ phép gật đầu một cái, rồi xoay người rời đi, không ngờ đụng

vào lồng ngực một người nào đó. Tôi vội vàng tránh qua, vừa định cất lời
xin lỗi, mới ngẩng đầu thì gặp ngay một người trong đám bạn bè lưu manh
của Thẩm Hi Nhiên – Vương Đạt Mậu. Tên của anh ta đọc trại ra thì giống
“Đại miêu” nhưng người tí ti như con chuột, vừa thấy tôi, ánh mắt anh ta
híp lại càng nhỏ: “Tịch Tịch, em vội vã đi đâu thế! Vào uống với anh vài ly
đi? “

Tôi phủi bàn tay anh ta đang đặt trên vai mình xuống, tim đập hơi

nhanh quay đầu nhìn lại thì thấy người kia đã bước vào trong, trong lòng
mơ hồ có chút thất vọng. Tôi quay đầu nhìn Đại Miêu, nhếch miệng để lộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.