CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 68

Trong lòng nhất thời rưng rưng cảm động, nhưng nghĩ đến cú điện

thoại kia tôi đúng là cười không nổi.

Tôi đã nói: “Em nhớ anh. Hôm nay Trình Thần đính hôn, chị ấy thực

hạnh phúc. Vốn là em cho rằng chúng ta cũng giống như chị ấy, em không
cần hâm mộ người khác… Anh đến đón em đi, em say rồi, đi không nổi
nữa. Em mệt chết đi, anh đến đón em về nhà đi.”

“Em thật sự rất nhớ anh, anh có biết một mình em sống mệt mỏi như

thế nào hay không?”

Những lời này, tôi sẽ không tùy tiện nói với một người đàn ông xa lạ.

Mặc dù tôi uống rượu, nhưng tôi tin tưởng trong tiềm thức của mình phải
có điểm mấu chốt. Tôi mở di động, nhìn trong danh bạ, một cái tên nằm
trước tên Trần Thượng Ngôn — Sầm Dương, cũng là Dương Tử tiên sinh
trước đây của tôi.

Tôi hung hăng, dùng hết sức lấy tay bụm mặt giống như tát mình một

cái. Trong lòng lạnh lùng trào phúng chính mình: Hà Tịch ơi là Hà Tịch,
đến nước này rồi mày còn nhớ mãi không quên cái gì nữa?

Trầm mặc thật lâu, trong lòng tôi càng thêm tức giận, liền xóa ngay

tên “Sầm Dương” trong điện thoại, rồi vứt điện thoại xuống sàn nhà, sau đó
trùm mền, vặn to volume tivi để xua đi đêm tối tịch mịch. Tôi co người trên
sô pha, phiền muộn đi vào giấc ngủ. Việc làm tùy hứng đó khiến tôi bị cảm.
Nghẹt mũi, đau họng, mắt sưng vù, tuy bệnh không nghiêm trọng nhưng
làm tôi trông tiều tụy không ít, hôm nay phải đi gặp khách hàng, bộ dạng
thế này không được rồi.

Tôi bắt đầu trang điểm, cho đến khi trong gương hiện lên một gương

mặt không chê vào đâu được, nét tiều tụy hoàn toàn biến mất, tôi soi gương
và nở một nụ cười đậm chất nghề nghiệp để sốc lại tinh thần rồi đi gặp
khách hàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.