CÓ NHỮNG BÀN TAY KHÔNG CHẠM ĐƯỢC DẪU GẦN - Trang 48

Chẳng thói quen nào thân thuộc như mọi khi
dẫu khó bỏ, dẫu nhiều lần hẫng hụt
dẫu có đôi lần khó lòng chấp nhận
thế còn hơn mình thương hại nhau thêm!

Rồi chỉ thấy xa xôi…

Chỉ sợ rồi sau này gặp lại

màu mắt ấy chẳng phải màu mắt cũ

kỉ niệm hôm qua tưởng chừng còn say ngủ

nào ngờ đã quên đi!

Anh vẫn ngồi lặng lẽ như mọi khi

vẫn chọn cà phê không đường đắng ngắt

em vẫn chọn mặc màu áo nhạt

chúng mình vẫn chọn bài hát quen

Chỉ sợ sau này qua nhiều ngã muộn phiền

bàn tay ấy chai sần theo năm tháng

trái tim ấy theo thời gian chai sạn

giọt nước mắt rơi chẳng đủ để bồi hồi

Ai rồi cũng thế thôi

khi qua cuộc đời nẻo trầm thăng khập khiễng

chúng ta quen cô đơn rồi vô tình trở thành kẻ nghiện

chẳng thể dứt ra để được an yên!

Chỉ sợ sau này quên lãng thành nghiễm nhiên
chuyện hôm qua quên và rồi không muốn nhắc
em đã tìm quen trong màu mắt
rồi chỉ thấy xa xôi!
Thời gian vẫn cứ trôi
chúng mình không còn trẻ
biết chừng gặp nhau muốn cười mà không thể
để rồi đau mãi không quên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.