CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1013

máu bụi của Mạc Nhiên, Sở Bắc Tiệp trầm giọng, “Rất tốt, Mạc Nhiên, làm
tốt lắm”. Biết tin những binh sĩ cuối cùng của Đông Lâm đang bị bao vây,
Sở Bắc Tiệp vội vã đến đây, cuối cùng đã cứu được Mạc Nhiên và mọi
người, trong lòng cũng rất xúc động, nhưng chàng không quen để lộ tình
cảm trước mặt người khác, liền hỏi: “Vương tẩu thế nào!”.

“Vương hậu nương nương đang ở trong rừng. May mà Vương gia đến

kịp.” Nói đến việc chính, Mạc Nhiên đã bớt vẻ xúc động, sắc mặt cũng u
ám hơn, giọng rất khẽ, “Vương gia, nương nương bệnh nặng rồi”.

Sở Bắc Tiệp im lặng một lát rồi nói: “Ta đi thăm vương tẩu”. Sở Bắc

Tiệp quay lại phía sau, giọng dịu dàng hơn nhiều, “Sính Đình, nàng đi cùng
ta được không?”.

Lúc này mới chú ý đến hình dáng yêu kiều sau lưng Sở Bắc Tiệp, Mạc

Nhiên vô cùng kinh ngạc: “Bạch cô nương?”.

Sính Đình gỡ mạng che mặt, mỉm cười: “Mạc Nhiên, lâu lắm không

gặp”, rồi quay lại nói với Sở Bắc Tiệp, “Sính Đình đi theo Vương gia”. Dứt
lời, nàng cứ để Sở Bắc Tiệp bế mình lên ngựa, nhẹ nhàng đặt tay mình vào
lòng bàn tay vững chãi của chàng. Hai người cùng cưỡi ngựa, từ từ đi
xuống dốc núi, tiến vào trong rừng.

Mọi người đều theo xuống núi, cùng trở về doanh trại trong rừng.

Đến gần doanh trại, gặp đúng La Thượng đang lao đi như tên bắn, gần

va vào Sở Bắc Tiệp đang xuống ngựa. La Thượng ngẩng lên, nhìn khuôn
mặt Sở Bắc Tiệp, liền kinh ngạc kêu lên: “Đúng là Vương gia thật rồi!
Không lừa ta đấy chứ?”.

Kỳ tích bỗng xuất hiện, La Thượng xúc động đến mức quên hết cả tôn

ti, cứ nắm lấy bàn tay Sở Bắc Tiệp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.