CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1016

Sở Bắc Tiệp phát hiện ra, bèn lui về sau một bước, nắm chặt bàn tay

mềm như không xương của Sính Đình, để nàng yên tâm.

Không khí trong trướng bỗng trở nên khác thường.

Ánh mắt Vương hậu dừng lại rất lâu trên người Sính Đình.

“Bạch Sính Đình?” Giọng nói của Vương hậu rất khẽ, ba tiếng từ từ

lọt ra khỏi môi, ẩn giấu bao chuyện trong quá khứ khiến người ta phải
nghiền ngẫm.

Sính Đình cúi người, hành lễ: “Vương hậu nương nương”.

“Bạch Sính Đình, Bạch cô nương…”, Vương hậu nói, “Ngươi qua đây

để ta nhìn cho kỹ”.

Sính Đình “vâng” một tiếng, khẽ khàng cất bước, dừng lại bên giường

Vương hậu.

Dưới ánh nến vàng vọt, hai đôi mắt trĩu nặng gặp nhau.

Lần đầu tiên họ nhìn rõ khuôn mặt đối phương.

Chuyện cũ theo gió cuốn đi, nhưng ký ức vẫn chẳng thể phai nhòa.

Nỗi đau mất con, nỗi đau bị đưa đi khỏi biệt viện ẩn cư. Giữa bao

nhiêu ân oán, Vương hậu đã mất đi hai nhi tử, Sở Bắc Tiệp mất đi Bạch
Sính Đình, Đông Lâm mất đi Trấn Bắc vương.

Cuối cùng, khi binh mã Vân Thường xâm phạm bờ cõi, Đông Lâm

mất đi sự tôn nghiêm của một quốc gia.

Họ bị số mệnh buộc lại với nhau, gây tổn thương cho người khác và

làm thương chính mình. Ngày hôm nay, họ mới nhìn thấy mặt nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.