Sính Đình nhìn về phía Hà Hiệp đứng trên vách núi, sóng mắt khẽ lay
động. Nàng cắn chặt môi, lùi về sau nửa bước: “Mời Vương gia quay về,
Sính Đình không tiễn”.
Chỉ thấy khuôn mặt Sở Bắc Tiệp không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh
lẽo dùng trên khuôn mặt nàng, chàng gật đầu khẽ đáp: “Được, được, được
…”. Nói liền ba tiếng “Được”, chàng lạnh lùng tiếp, “Sẽ có ngày, nàng biết
thế nào là nỗi đau xuyên tim”. Thúc ngựa quay đầu, Sở Bắc Tiệp quất mạnh
roi.
Tuấn mã hí vang, gào thét phóng đi, gõ móng lộp cộp, cuốn tung bụi
đất.
Chỉ còn lại một bóng dáng trong ánh chiều tà, trên con đường nhỏ kẹp
giữa hai vách đá.