CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 223

Khi vừa quyết định giúp đỡ Bắc Mạc, ngay trong đêm Sính Đình đã

nghiên cứu kỹ bản đồ biên giới Bắc Mạc. Nàng đã có những phân tích tình
thế bước đầu, nhưng không hề biết đến việc quân Đông Lâm đã tấn công
Kham Bố, nên hơi kinh ngạc: “Không lẽ quân Bắc Mạc đã đánh mất phòng
tuyến biên giới cuối cùng này? Vậy sao người phụ trách thăm dò diễn biến
quân sự của phủ thượng tướng quân lại không hay biết?”.

Tất cả những tin báo về tình hình chiến tranh mà nàng biết được đều

thông qua Dương Phượng, nên lúc này đây ánh nhìn tất nhiên cũng hướng
về Dương Phượng. Rõ ràng Dương Phượng vừa mới biết tin xấu này, sắc
mặt trắng bệch lắc đầu với Sính Đình.

Bắc Mạc vương cười khổ: “Đây là tin mới nhận được từ đêm qua. Dân

chúng Bắc Nha Lý còn đang bàng hoàng, vì thế tạm thời bản vương không
cho phép tiết lộ tin này ra bên ngoài. May còn có Tắc Doãn cố thủ nơi tiền
phương, nếu không thế cục sẽ càng tồi tệ. Nhưng Kham Bố có thể chống
chọi được mấy ngày, ngay cả Tắc Doãn cũng không dám đảm bảo”. Bắc
Mạc vương chắp tay sau lưng, ngửa mặt lên trời thở dài, rồi lặng lẽ nhìn
Sính Đình.

Nhận được ánh mắt ấy của Bắc Mạc vương, Sính Đình cũng ngộ ra:

“Chẳng trách Đại vương lại chịu dùng một người ngoài”. Tình thế còn tồi
tệ hơn cả suy nghĩ của nàng. Sở Bắc Tiệp quả nhiên không hổ là uy danh đệ
nhất danh tướng Đông Lâm.

Nàng biết, giả như nàng không nghĩ ra được cách gì, hài nhi trong

bụng Dương Phượng sẽ chẳng được gặp cha. Vậy nên, Sính Đình đành nén
lại những phiền não trong lòng, nhắm mắt tĩnh tâm suy nghĩ.

Bắc Mạc vương và Dương Phượng biết nàng đang suy nghĩ, không ai

lên tiếng mà yên lặng chờ đợi.

Cả gian chính điện rộng lớn bỗng im ắng đến nghẹt thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.