CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 343

Dương Phượng bỗng giật mình: “May mà có thiếp làm sao?”.

“May mà có nàng, nếu không làm sao có được bảo bối đáng yêu thế

này?”

“Chàng nói gì vậy?” Dương Phượng vừa giận vừa buồn cười, không

muốn làm ồn đến hài nhi nên kéo áo Tắc Doãn. Hai người ngồi vào chiếc
ghế ngang đặt đệm lông dày, Dương Phượng bỗng hạ giọng, “Phu quân có
cảm thấy Dương Phượng quá tùy tiện không?”.

“Làm gì có chuyện đó?”

“Dương Phượng ép phu quân từ bỏ chức vị thượng tướng quân, rời

khỏi Bắc Nha Lý đi ẩn cư. Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, Khánh nhi vẫn chưa
đầy tháng mà thiếp vẫn ép phu quân lên đường. Nay nghĩ lại, đúng là thiếp
đã quá tùy tiện.”

Tiếng cười thấp trầm của Tắc Doãn vô cùng êm tai, bàn tay to bè ôm

lấy khuôn mặt Dương Phượng, hói: “Tắc Doãn đâu phải hạng người có thể
bị người khác bắt phải từ quan. Từ quan, rời khỏi Bắc Nha Lý là tâm
nguyện của nàng. Đã là tâm nguyện của nàng, tất nhiên ta nên cam tâm tình
nguyện giúp nàng thực hiện chứ”. Tắc Doãn hơi dừng lại, giọng nói trầm
hơn đến vài phần, khẽ thở dài, “Huống hồ, ta biết nàng vì chuyện của Sính
Đình mà cảm thấy bất an. Sống trong phủ thượng tướng quân liên tục nhận
ban thưởng của Đại vương, càng khiến nàng như ngồi trên đống lửa”.

Nhắc đến Sính Đình, khuôn mặt Dương Phượng lộ vẻ âu sầu, hạ

giọng: “Hôm qua thiếp lại mơ thấy Sính Đình, muội ấy đứng trước mặt
thiếp, không cười, không nói. Thiếp giơ tay định chạm vào muội ấy thì
bỗng như một cái bóng, không sao nắm bắt được. Tắc Doãn, chính thiếp đã
khẩn cầu Sính Đình giúp Bắc Mạc nghĩ cách đối kháng Đông Lâm…”.

“Ta biết.” Tắc Doãn ôm Dương Phượng vào lòng, ánh mắt đau đớn,

“Bắc Mạc ta lấy oán trả ơn, đổ cho Sính Đình tội mưu hại hai vương tử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.