CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 403

Sính Đình cảm thấy sau lưng có người đỡ, trong lòng vô cùng vui

mừng, nhưng quay đầu lại, ánh mắt bỗng u ám, nói: “Buông ra”. Nàng cố
sức đứng thẳng lên, trời đất như chao đảo, mà vẫn cắn răng không nói, cố
đứng vững.

Mạc Nhiên vội vàng buông tay ra, bình thản: “Vương gia đang xử lý

công vụ, tiếng đàn của cô nương… ồn quá”.

Thần sắc Sính Đình vô cùng mệt mỏi, cười chua chát: “Đã làm phiền”.

Mạc Nhiên đáp: “Vương gia nói rồi, đàn này chỉ cho cô nương mượn,

nếu cô nương đã đàn xong mấy khúc, thì cũng nên lấy về rồi”.

“Mạc Nhiên, ta muốn gặp Vương gia.”

Một thoáng chần chừ, giống như đang lắng tai nghe ngóng động tĩnh

xung quanh, một lát sau, Mạc Nhiên cắn răng đáp: “Vương gia rất bận, tối
sẽ đến”.

“Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với Vương gia.” Sính Đình nói

từng chữ một, vô cùng nghiêm túc, “Tất cả những hiểu lầm, ta sẽ nói thật rõ
ràng”.

Mạc Nhiên lại đợi thêm một lúc, bốn bề vẫn vô cùng yên ắng, lần này

thì ngay cả Mạc Nhiên cũng có chút thất vọng, chỉ đành thở dài lặp lại một
câu: “Vương gia… tối sẽ đến”.

Sính Đình lãnh đạm nhìn Mạc Nhiên. Vốn sợ nhất nhìn vào mắt nàng,

Mạc Nhiên quay mặt đi.

Sính Đình khẽ nói: “Tướng quân mang đàn về đi, thay ta tạ ơn Vương

gia”. Không chống đỡ nổi thân thể bỗng trở nên nặng nề của mình, nàng
vịn ghế ngồi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.