CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 453

“Không”, đôi mắt thông minh sáng lấp lánh, “Làm món ăn.”

“Làm món ăn?”

Dùng những nụ mai mới hé? Thật khiến người ta nghĩ tới việc “đốt

đàn, nấu hạc.”[1]

[1] Ý chỉ lãng phí những thứ đẹp đẽ, có giá trị.

Sính Đình thích thú, nhẹ nhàng đặt những bông hoa mai vừa hái được

trên đĩa, nói: “Ta bỗng nhớ tới một cuốn sách đã đọc trước kia, trong đó nói
đến việc ướp hương hoa mai, một cuốn sách cổ khác lại nói hoa mai có thể
dùng làm thuốc. Ta định lấy nụ mai làm theo cách của Quy Lạc, thêm rượu
Thiệu Hưng, đường trắng, muối thô, cuống cải thảo, cho tất cả vào hũ, đậy
kín, lấy bùn trét bên ngoài rồi cho vào hun, đợi đến lúc Vương gia trở về là
có thể mang ra nếm thử.”

Túy Cúc líu lưỡi, vội vàng nhắc nhở: “Túy Cúc chưa từng nghe sư phụ

nói đến việc dùng hoa mai làm thuốc, cũng không biết công hiệu thế nào.
Vương gia nếm thử thì được, Bạch cô nương tuyệt đối không được tùy
tiện.”

“Ta biết rồi. Giờ ngày nào ta chẳng ăn uống nghỉ ngơi theo sự chỉ bảo

của Túy Cúc thần y.”

Tâm tình tốt đẹp, Túy Cúc lại bồi bổ đúng cách, nên sắc mặt Sính

Đình đã khá hơn nhiều.

“Tiếc rằng giờ là mùa đông, không nhiều loại hoa. Đến mùa xuân và

mùa hạ, ta có thể làm thêm vài món từ hoa tươi. Chỉ riêng hoa thược dược,
ít nhất cũng có năm cách chế biến rồi.” Sính Đình hái một lúc, trán lấm tấm
mồ hôi. Trong bụng mang cốt nhục của Sở Bắc Tiệp nên không dám cậy
khỏe, vừa thấy mệt, nàng đã đưa đĩa hoa trong tay cho Túy Cúc. Hai người
cùng trở về phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.