CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 469

Túy Cúc ngẩn ngơ: “Tố Hương bán vận? Ngay cả cái tên cũng phải

vắt óc mà ngẫm. Tấm lòng ấy thật hiếm có, người được nếm món này quả
có phúc.”

Sính Đình thật đau đầu, từ khi thân quen đến giờ, Túy Cúc luôn tìm cơ

hội để trêu chọc nàng. Khẽ lườm Túy Cúc, khuôn mặt Sính Đình thoáng vẻ
e thẹn. Khoảnh khắc động lòng người khiến mọi thứ trước mắt Túy Cúc
cũng như bừng sáng.

Hồng Tường nhận lệnh, cầm chổi ra cửa.

Thấy Sính Đình bê chiếc vò không hề nhẹ lên, eo dùng sức, chân lảo

đảo, Túy Cúc hốt hoảng hét một tiếng, vội vàng qua đỡ lấy, làu bàu: “Thêm
vài lần thế này, chắc Túy Cúc sợ quá mà đổ bệnh mất”, rồi tự tay bê vò ra.

Hồng Tường đã quét sạch một góc tuyết, đang cầm xẻng đào đất, đào

mãi mới được cái hố bé xíu..

Túy Cúc xắn tay áo, nói: “Để ta thử xem.” Cầm lấy xẻng, loay hoay

hồi lâu, mồ hôi ướt đầm mà vẫn chưa đào được thêm, Túy Cúc tức giận kêu
ca, “Đất bùn này rắn thật đấy, không lẽ dưới đấy là đá?”.

Sính Đình đứng một bên, xoa tay xem hai người bận rộn, thấy họ

không ngớt cằn nhằn bèn bật cười: “Nhìn qua cũng biết, các ngươi chưa
làm việc nặng bao giờ. Trời đông, đất đóng băng tất nhiên khó đào. Xem ra,
chúng ta không đủ sức, phải nhờ một thị vệ đến giúp.”

“Chuyện này đơn giản, nô tỳ đi tìm.” Vẫn hay qua lại với đám thị vệ,

Hồng Tường nhận ngay việc này.

Đang định đi, nha đầu bỗng bị Túy Cúc túm lại: “Đừng tìm nữa. Có

người đang đến kia rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.