CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 573

“Ý của Thừa tướng là…”

“Công chúa không những phải lo xa, mà phải phòng cả họa gần.” Ánh

mắt cương trực của Quý Thường Thanh nhìn về phía Công chúa Diệu
Thiên, trầm giọng: “Hiện Phò mã sắp xếp Bạch Sính Đình ở trong phủ phò
mã. Thần nghe nói, Phò mã đã dặn, ngoài việc không cho ra ngoài một
mình, Bạch Sính Đình còn được đối đãi chẳng khác gì chủ mẫu của phủ
đệ”.

Hàng rèm châu trên mũ phượng khẽ động, Diệu Thiên tránh ánh nhìn

của Quý Thường Thanh, trầm ngâm không đáp.

Hồi lâu, Diệu Thiên mới thờ ơ: “Ta biết rồi”.

Quý Thường Thanh lui ra, Lục Y bẩm báo: “Ngọ thiện[1] đã chuẩn bị

xong”.

[1] Bữa ăn trưa của vua chúa.

“Ta không đói, bảo họ mang đi.”

Lại đuổi hết Lục Y và đám thị nữ ra ngoài, Diệu Thiên ngồi yên lặng

trong phòng, cúi đầu suy nghĩ. Gió thổi hàng rèm châu, những viên đá quý
sáng lấp lánh thỉnh thoảng va vào nhau phát ra tiếng leng keng.

Diệu Thiên bỏ mũ phượng trên đầu xuống, ngắm nghía hồi lâu rồi mới

đặt lên bàn. Nàng lần lượt tháo nốt những thứ còn lại, mái tóc đen xõa dài,
đổ trên vai. Diệu Thiên ngắm mình trong gương, khuôn mặt thon hơn một
chút, càng thêm phần diễm lệ.

Nàng soi gương, nhẫn nại nhếch môi, đổi mấy nụ cười, đều vô cùng

xinh đẹp. Đột nhiên, Diệu Thiên thu lại nụ cười, tiện tay úp mặt gương
xuống bàn, gọi, “Lục Y!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.