CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 572

Quý Thường Thanh nhìn nàng đầy yêu thương, rồi đổi sang vẻ mặt

hoàn toàn nghiêm túc, trầm giọng hỏi: “Công chúa đã nói với Phò mã
chưa?”.

Vừa nghe đến lời này, ý cười trên khuôn mặt Công chúa bỗng chốc

biến mất.

“Hỏi rồi,” nàng thở dài, chau mày, “Phò mã hoàn toàn không để ý đến

việc đội quân hùng mạnh của Đông Lâm đang uy hiếp biên giới, cũng
chẳng hề có ý định giao ra Bạch Sính Đình để ngăn chặn cuộc chiến này”.

“Công chúa, nếu xảy ra giao tranh với Đông Lâm, đối thủ lại là Sở

Bắc Tiệp, thì dù Phò mã đích thân dẫn binh, cũng là cục diện thảm bại của
hai bên, không có lợi gì với Vân Thường ta.”

“Ta có thể có cách gì?”, Diệu Thiên chau mày, “Lúc nãy nói về quân

của Đông Lâm, Phò mã không nhắc một tiếng nào đến cái tên Bạch Sính
Đình, có thể thấy Phò mã chẳng có ý giảng hòa với Sở Bắc Tiệp”.

Quý Thường Thanh không nói gì, lặng lẽ mở nắp và gạt mặt nước trà,

rồi nhìn chăm chăm những gợn sóng trong đó, mặc kệ ánh mắt Công chúa
đang hướng về mình. Một lúc lâu, hai tay mới đặt chén trà ngay ngắn
xuống bàn, ngữ điệu chân thành: “Công chúa dùng kế của Phò mã, phái cả
đại quân mạo hiểm tiến đến biên giới Đông Lâm, là để Sở Bắc Tiệp vì Bạch
Sính Đình mà đoạn tuyệt với vương thất Đông Lâm”. Quý Thường Thanh
ngừng một chút, mắt nhìn Diệu Thiên công chúa.

Diệu Thiên bảo: “Thừa tướng nói tiếp đi”.

“Qua hành vi không màng đại cục, mạo hiểm tập hợp quân sĩ tấn công

Vân Thường của Sở Bắc Tiệp, có thể thấy Sở Bắc Tiệp và vương tộc Đông
Lâm sẽ không còn đồng tâm hợp sức nữa. Chúng ta đã đạt được mục đích
của mình, Bạch Sính Đình không còn giá trị. Phò mã giữ Bạch Sính Đình
có hại mà chẳng có lợi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.