Nghi. Hai huynh muội đường xa lặn lội, mang theo bao ngọc ngà châu báu
tới vùng đất lạ lẫm này, vì một việc đại sự có liên quan đến tương lai của cả
tộc Duy Hạo.
“Muội muội đang nghĩ gì thế?”, Dẫn Nghi hỏi.
Dẫn La trầm tư hồi lâu, rồi đáp: “Muội đang nghĩ, không biết vị hoàng
đế Đình quốc đó trông thế nào? Những câu chuyện về ông ấy đã lưu truyền
khắp thiên hạ bao năm nay. Đến giờ, chắc ông ấy đã là một lão nhân rồi”.
Dẫn Nghi bật cười, nói: “Muội muội nghĩ đi đâu thế? Vị hoàng đế này
từ thuở thiếu thời đã là mãnh tướng lừng danh. Mười lăm tuổi, ông ấy dẫn
quân bảo vệ Đông Lâm quốc, chinh chiến bao trận, khiến tướng địch vừa
nghe tên đã hoảng sợ, nhưng sau đó chẳng hiểu vì lý do gì mà lại ẩn cư nơi
núi rừng, không màng thế sự. Chỉ đến khi tứ quốc đại loạn, thiên hạ rơi vào
cảnh diệt vong, ông ấy mới xuống núi bình định thiên hạ, lập nên Đại Đình
quốc, hiển hách lẫy lừng. Đại Đình quốc tới nay mới thành lập được sáu
năm. Tính ra năm nay ông ấy cũng chỉ hơn ba mươi một chút, đương độ
tuổi sung mãn nhất của nam nhân”.
Nghe ca ca nói, Dẫn La không phản ứng gì, khẽ vén một góc rèm lên,
ngó ra ngoài xem xét, rồi bất ngờ cất tiếng: “Dừng xe!”.
“Sao thế?”
“Dừng xe!”
Dẫn Nghi vô cùng ngạc nhiên, cao giọng bảo phu xe dừng ngựa,
nhanh chóng xích lại bên Dẫn La, hỏi: “Sao thế?”, rồi nhìn theo ánh mắt
nàng ra ngoài.
Bên đường là một tửu lâu ba tầng, sảnh đường rộng lớn, trên ngọn cờ
cạnh cửa viết dòng chữ: “Chuyên thuật chuyện bản triều, bất kể người qua
lại”. Một vị tiên sinh với dáng điệu thuyết thư[1] đang ngồi gật gù đắc ý