CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 64

Trong rèm, Sính Đình nghe rất tâm phục khẩu phục. Thầm đoán người

này chắc chắn là mãnh tướng nước địch, nàng bỗng giật mình, nghĩ: Không
lẽ người này chính là Trấn Bắc vương?

Không thể nào, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Khẽ lắc đầu, xua

đi ý nghĩ vừa rồi, nàng đáp: “Ta chỉ là phận nữ nhi nên không hiểu những
cao kiến của công tử”.

Hai người cứ nói chuyện qua bức rèm như vậy cũng hết một buổi

chiều.

Sắc trời đã chuyển tối, bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa, nam nhân tặng

đàn lần trước lặng lẽ bước vào, cúi đầu nói gì đó với Sở Bắc Tiệp.

Chứng kiến mọi việc, bất giác Sính Đình nghĩ, có thể họ đang nói đến

tin tức trong quân, chưa biết chừng lại có tin của thiếu gia và vương phủ
Kính An. Vô cùng sốt ruột, nàng chỉ tiếc mình ở xa, mà hai người kia lại
nói quá nhỏ, không thể nghe thấy gì.

Nghe thuộc hạ bẩm báo xong, khóe miệng Sở Bắc Tiệp khẽ giật, bèn

ngồi thẳng dậy, chắp tay về phía tấm rèm, giọng dịu dàng: “Hôm nay được
nghe những khúc nhạc mỹ miều như thế, lại được nói chuyện thoải mái
cùng tiểu thư, thật khiến Đông Định Nam ta vui mừng. Không dám làm
phiền tiểu thư thêm nữa, Định Nam xin cáo từ. Hôm khác sẽ lại đến cầu
kiến”.

Người này vội vã cáo từ, Sính Đình càng cảm thấy có gì liên quan đến

thiếu gia, bèn đổi giọng lạnh lùng: “E rằng tiểu thư nhà khác đến cầu kiến
công tử”.

Phong độ, ngữ khí của nàng hoàn toàn khác với ban nãy khiến Sở Bắc

Tiệp không khỏi ngạc nhiên, lời này của “Hoa tiểu thư” thực thiếu lễ độ,
cảm tình với nàng vơi đi phân nửa. Đang định trả lời thì trong rèm vọng ra
tiếng cười khúc khích của Sính Đình, cùng giọng nói ngây thơ: “Ta biết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.