CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 645

Chạm phải đôi mắt sáng của Sính Đình, Đông Chước bất chợt hất tay

nàng ra, giận dữ quay mặt đi, trầm giọng: “Đệ không thấy gì hết”.

Trong lòng Sính Đình buồn bã, ngây dại nhìn Đông Chước. Túy Cúc

hớn hở nhìn ra ngoài, vội nắm cổ tay nàng kéo ra ngoài đại môn: “Nhanh
lên!”.

Diệu Thiên không hề muốn xung đột với người của Hà Hiệp, trong

lòng cũng mừng thầm, bèn nghiêm nghị dẫn theo đám đông ra khỏi phủ
phò mã. Ai lên ngựa thì lên ngựa, ai vào xe thì vào xe, đoàn người rầm rập
rời khỏi đây.

“Chỗ này có ít ngân lượng, ngươi mang theo dùng dọc đường.” Trên

xe ngựa, Diệu Thiên chuẩn bị sẵn một tay nải đựng đầy lộ phí giao cho Túy
Cúc, rồi thở dài một tiếng, nói với Sính Đình, “Số mệnh của nữ nhân đều
không tốt, từ nay ngươi có thể vứt bỏ vấn vương, tiêu dao thiên hạ, thật còn
hơn ta”.

Sính Đình miễn cưỡng cười đáp: “Công chúa có Phò mã, sao lại

không bằng Sính Đình?”.

Không biết việc gì lay động tâm can, Diệu Thiên lại thở dài, chẳng nói

gì thêm.

Ba người ngồi trong xe hoa lệ, lặng lẽ lắng nghe tiếng bánh xe lăn trên

đường.

Một lúc sau, xe dừng lại, tiếng thị vệ bẩm báo bên ngoài: “Công chúa,

đã đến cổng thành”.

Sính Đình và Túy Cúc giật mình, cùng nhìn Diệu Thiên, chỉ lo Công

chúa lại thay đổi ý định.

Diệu Thiên lãnh đạm: “Xuống xe đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.