CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 644

Đông Chước ngẩng đầu, ánh mắt Sính Đình như ngọn lửa rừng rực,

thiêu đốt da thịt Đông Chước, đau khôn tả.

Thấy Đông Chước không đáp, Sính Đình bước tới, ngón tay nhẹ

nhàng đẩy mũi kiếm ra, nắm lấy bàn tay Đông Chước.

Cảm giác tiếp xúc dịu dàng bất chợt khiến toàn thân Đông Chước chấn

động.

“Còn nhớ đêm đó, ngươi đã tiễn ta không?”, Sính Đình hạ giọng.

Đông Chước cắn răng, hồi lâu mới buồn bã đáp: “Nhớ”.

Ngày đó, khi người của vương phủ Kính An bị Đại vương Quy Lạc

Hà Túc truy đuổi, khó khăn lắm Sính Đình mới ép được Sở Bắc Tiệp lập
lời thề năm năm không xâm phạm Quy Lạc, lập được đại công, nhưng lại
khiến Hà Hiệp sinh nghi, nàng không thể không rời đi. Trong đêm đen,
Đông Chước tiễn biệt hình dáng cô độc trên lưng ngược.

Sính Đình buồn bã thở dài: “Lúc không nên ở lại, thì ở lại làm gì?”.

Nàng nắm chặt tay Đông Chước, dịu giọng, “Đệ đệ tốt, tiễn tỷ tỷ một lần
nữa, được không?”.

Đông Chước thực sự sững sờ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt vô

cùng cầu khẩn của nàng. Không khí trầm mặc như bị đóng băng, đè nặng
lên trái tim mỗi người.

Trái tim bị đè nặng đang sôi sục nhiệt huyết và bao ký ức, gào thét đòi

trào ra cho thỏa.

Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của nàng nắm chặt bàn tay Đông Chước,

như đang tấu lên khúc nhạc thiên nhiên, lại bị cuốn vào vòng tranh đấu,
nhuốm mùi huyết tanh, bất hạnh đến chừng nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.