CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 646

Sính Đình và Túy Cúc vội quỳ sụp xuống: “Đa tạ Công chúa”.

“Ta phải đa tạ bức thư của ngươi. Bức thư ấy có thể cứu tính mạng của

hàng vạn con dân Vân Thường.” Dường như thật lòng quyến luyến, Diệu
Thiên vẫy tay: “Đi đi, mong ngươi cả đường bình an, không chịu vất vả”.

Túy Cúc một tay xách tay nải, một tay đỡ Sính Đình xuống xe. Hai

người đứng trước cổng thành, nhìn theo xe ngựa của Diệu Thiên dần khuất,
lòng vẫn hoảng hốt, tựa như họ vừa nằm mơ một giấc mộng không thể
tưởng tượng.

Túy Cúc ngẩng đầu nhìn vầng dương trên trời, rồi quay sang nhìn con

đường đất vàng mờ mịt ngoài thành, giọng vẫn chẳng thể nào tin: “Công
chúa đã thả chúng ta, còn đưa chúng ta đến tận cổng thành”.

“Bởi cổng thành đông người, sau này rất nhiều người sẽ làm chứng,

rằng Bạch Sính Đình đã được thả tự do từ đây.”

Túy Cúc kinh ngạc: “Cô nương nói gì thế?”. Cũng là người nhanh

nhạy, đầu Túy Cúc kịp đảo mấy vòng, lòng bỗng thắt lại, nhìn Sính Đình
với ánh mắt dò hỏi.

Sính Đình như ngửi thấy mùi nguy hiểm, bỗng trở nên cảnh giác hơn,

giọng lãnh đạm: “Trời còn sớm, tạm thời không ra khỏi thành, ngươi muốn
đi xem phố thị Vân Thường đúng không? Đi, chúng ta đi xem”.

Vì sinh mạng bé nhỏ trong bụng, Sính Đình sẽ cẩn trọng hơn bất cứ ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.