Nhìn ra xa, bình nguyên dày đặc những đầu người đội mũ sắt cao lêu
nghêu, ánh sáng lóa của hàng ngàn hàng vạn thanh đao kiếm chĩa về phía
chân trời, đoàn kỵ binh của đại quân Đông Lâm rầm rập khí thế.
Sở Bắc Tiệp oai hùng trên lưng tuấn mã, sừng sững nơi tiền tuyến. Cờ
Trấn Bắc vương phần phật bay trên đầu, những hình thù hung hãn, dữ tợn
trên đó như muốn nuốt lấy hồn phách kẻ thù.
Trên sườn núi đối diện, sắc cờ khác cũng tung bay trong gió, một đội
quân hùng hậu kéo dài đến tận chân trời.
Vân Thường, quốc gia vẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, ẩn mình không lộ,
giờ đã tích đủ sức mạnh, có một quân lực không thể coi thường.
Sở Bắc Tiệp nheo mắt, nhìn bóng dáng anh tuấn đầy tự tin nơi tiền
tuyến địch, chủ soái của đại quân Vân Thường.
Chàng còn nhớ, trên con đường ruột dê ngày ấy, kẻ dẫn theo phục binh
lặng lẽ hiện thân trên vách đá với nụ cười ung dung, chính là người này.
Tiểu Kính An vương ngày trước, phò mã Vân Thường bây giờ.
Đó chính là nam nhân cướp Sính Đình khỏi tay chàng!
Cuồng phong xuyên qua hai trận tuyến bỗng nhiên im bặt, như đang lo
sợ nơi này sắp biến thành chiến trường tàn khốc. Cờ xí rợp trời cũng rủ
xuống vì thiếu gió.
Yên ắng đến bất ngờ khiến trận địa càng thêm căng thẳng. Hàng chục
vạn binh lính cùng chiến mã sừng sững giữa bình nguyên, im lìm như
những nấm mồ.
Sở Bắc Tiệp lặng lẽ nhìn Hà Hiệp. Cách xa như vậy, nhưng chàng vẫn
cảm nhận được ánh mắt của đối phương dành cho mình, lạnh lùng và sắc