CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 737

“Gió bão sắp ngừng rồi.”

Sính Đình khẽ cựa mình, để hở lối ra vào. Lối vào không được tưới

nước, nên không kết thành tảng băng dày. Y phục dùng để cố định nóc lều
rũ xuống một góc, bên trên có ít băng vụn gió bão đưa tới. Sính Đình dùng
sức giật một cái, phần y phục kết dính phát ra những tiếng kêu tách tách,
giật thêm lần nữa, ánh sáng đã lọt vào gian lều nhỏ.

Tuy chỉ là chút ánh sáng, nhưng so với bóng tối ban nãy, đã hoàn toàn

khác biệt.

Gió lạnh xuyên qua khe hở vào trong căn lều băng ấm áp khiến Túy

Cúc và Sính Đình rùng mình. Tuy lạnh, nhưng tuyết sắp dừng. Gió tuyết
điên cuồng quật gãy cành cây cũng dần yên tĩnh lại. Cuối cùng, họ mở
toang lối ra, bò ra ngoài.

Gian lều băng bảo vệ họ qua kiếp nạn lóng lánh dưới ánh mặt trời, nhỏ

đến mức khó có thể tưởng tượng rằng đã có hai nữ tử trốn trong đó tránh
bão tuyết. Khí lạnh hân hoan xộc thẳng vào mũi, xen lẫn mùi vị tươi mới
rất riêng của núi rừng. Cuối cùng bão tuyết đã tan, ánh sáng lại tràn về, cơ
hội trốn chạy quay về bên họ, Túy Cúc hăng hái: “Cô nương, chúng ta tiếp
tục lên đường thôi”.

“Ừ.”

“Để Túy Cúc bắt mạch lại đã, cô nương còn tức ngực không?”

Sính Đình lắc đầu: “Đỡ hơn rồi”.

Túy Cúc nhìn nàng, định nói gì lại thôi.

Sính Đình không nói sai, bão tuyết quật ngã thân cây, chẳng biết tay

nải họ để quên giờ bị cuốn đến tận phương nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.