CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 736

Giờ khắc này, chàng khao khát được cảm nhận hơi ấm của nàng, được

nhìn thấy nụ cười ung dung nhàn nhã của nàng.

Tiếng gào thét của cơn cuồng phong dần yếu đi, trời không còn âm u

như ban nãy, là dấu hiệu trận giông bão sắp qua.

Tinh thần phấn chấn hẳn lên, chàng đứng phắt dậy. Nếu hôm nay

không tìm thấy tin tức của nàng ở Tiêu Dương, rất có khả năng Sính Đình
đã tìm thấy một con đường khác để sang Bắc Mạc.

Chàng sẽ không do dự mà lao thẳng đến Bắc Mạc.

Dù phải đi khắp chân trời góc bể, Sở Bắc Tiệp cũng phải tìm lại được

Bạch Sính Đình.

Cứ ngỡ không chịu được hết cơn bão tuyết, nhưng dường như những

lời khẩn cầu của Túy Cúc linh nghiệm, tuy mạch của Sính Đình vẫn không
ổn định, nhưng cũng chẳng có dấu hiệu xấu đi.

“Hình như bão tuyết sắp tan rồi.”

Trong đêm tối, vang lên giọng nói nhẹ tựa hơi thở của Sính Đình:

“Thế sao?”. Tấm lưng vẫn luôn giữ thẳng của nàng bỗng chùng xuống, như
người kiệt sức đang gắng gượng lần cuối cùng để đạt được mục đích.

“Cô nương!”, Túy Cúc kinh hãi kêu lên.

Sính Đình cố giữ vững thân người: “Không sao đâu”, giọng cũng yếu

đi.

Túy Cúc đưa tay ra, đặt lên vầng trán ướt mồ hôi của nàng: “Có tức

ngực không?”.

“Ừ”, Sính Đình đáp một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.