CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 758

Chàng có biết, thế gian này, không từ nào có thể lột tả hết nỗi tuyệt

vọng trong thiếp?

Chàng từng nói chúng ta thề với ánh trăng, cả đời này không phụ bạc.

Có thể không phụ bạc chăng?

Có thật là không phụ bạc?

“Hận chàng…”

Bầu trời xám xịt dần trở nên tối đen, trong cơn đau đớn như đứt lìa

thân xác, Sính Đình nghe thấy tiếng khóc kiệt sức đến khản đặc của bản
thân: “Thiếp hận chàng! Thiếp hận chàng!”.

“Hận chàng! Hận chàng…”

Toàn bộ sức lực phát tiết, cho đến khi chìm vào màn đêm đen tối, nàng

mới cảm nhận được rằng, hận một người dễ hơn nhiều so với quên đi một
người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.