Chàng có biết, thế gian này, không từ nào có thể lột tả hết nỗi tuyệt
vọng trong thiếp?
Chàng từng nói chúng ta thề với ánh trăng, cả đời này không phụ bạc.
Có thể không phụ bạc chăng?
Có thật là không phụ bạc?
“Hận chàng…”
Bầu trời xám xịt dần trở nên tối đen, trong cơn đau đớn như đứt lìa
thân xác, Sính Đình nghe thấy tiếng khóc kiệt sức đến khản đặc của bản
thân: “Thiếp hận chàng! Thiếp hận chàng!”.
“Hận chàng! Hận chàng…”
Toàn bộ sức lực phát tiết, cho đến khi chìm vào màn đêm đen tối, nàng
mới cảm nhận được rằng, hận một người dễ hơn nhiều so với quên đi một
người.