“Nghe nói Bạch cô nương đã rời khỏi Vân Thường, hiện không rõ
tung tích”, Nhược Hàn thở dài.
Sâm Vinh cau mày: “Bạch cô nương có thù giết hại vương tử với
Đông Lâm vương, Vân Thường lại có Hà Hiệp giăng lưới chờ sẵn, Quy Lạc
chẳng thể quay về. Thượng tướng quân nói xem, liệu có phải…”.
“Ta cũng nghĩ vậy”, Nhược Hàn gật đầu, “Ngày mai ngươi chọn lấy
ba mươi thuộc hạ tài giỏi ở lại, tìm kiếm quanh biên giới. Nếu có thể gặp
Bạch cô nương, ít nhất chúng ta có thể giúp được phần nào”.
Sâm Vinh vội vã gật đầu: “Đúng thế, thuộc hạ cũng nghĩ vậy. Haizzz,
thật khó diễn tả cảm xúc trong lòng, chúng ta cũng chỉ biết làm thế thôi”.
Sâm Vinh nhìn Nhược Hàn, muốn nói gì, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng
đã lại nuốt xuống.
Trong trướng soái giờ chỉ còn lại hai người là huynh đệ vào sinh ra tử
nơi chiến trường, thấy điệu bộ của Sâm Vinh, Nhược Hàn sao không hiểu
tâm tư của vị tướng quân này, bèn hạ giọng: “Không cần nói nữa, trong
lòng chúng ta đều hiểu. Từ khi Tắc Doãn thượng tướng từ quan, suy nghĩ
của Đại vương ngày càng khó đoán. Điều không ngờ nhất là Đại vương lại
đồng ý liên minh với Hà Hiệp, huy động ba mươi vạn quân uy hiếp biên
giới Đông Lâm, ép Đông Lâm vương giao Bạch Sính Đình. Lấy oán báo
ân, người người khinh ghét, nhưng vương lệnh không thể không theo. Sâm
Vinh, ta cầm quân nhiều năm, song chưa lần nào cảm thấy cầm binh lại bất
an đến thế”.
Tâm tư của hai người thật giống nhau. Sâm Vinh giẫm mạnh chân, bực
bội: “Đừng nói nữa, càng nói càng giận. Nếu còn ở đây, nhất định Thượng
tướng quân Tắc Doãn sẽ khuyên nhủ Đại vương không nên liên minh với
tặc tử Hà Hiệp đó. Nếu như… Haizzz…”. Sâm Vinh lớn tiếng thở dài, vén
tấm màn trướng, bước ra ngoài.