CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 119

Cách đó khá xa, Dương Tịch nheo mắt mới có thể nhìn thấy rõ.

Diệp Phiên Nhiên đứng ngay giữa đám nữ sinh, lặng lẽ nghe bọn họ
nói chuyện, thi thoảng mỉm cười, đôi lúc chau mày.

Thế là, cậu chẳng thể nào rời mắt khỏi cô. Đến lượt Diệp Phiên

Nhiên kiểm tra môn nhảy xa, động tác lần đầu của cô hơi vụng về,
lúc tiếp đất, trọng tâm không vững vàng, hai đùi cong cong, khụy
ngay xuống hố cát.

“Thật là ngốc không để đâu cho hết! Cậu xem Đồng Hinh

Nguyệt người ta, thoăn thoắt như bay, dáng vẻ thanh thoát như
chim yến…”Trần Thần lớn tiếng bình luận động tác của hai người.

“Vậy thì sao nào?” Dương Tịch hờ hững đáp. Cậu biết từ lâu

thành tích thể dục của Diệp Phiên Nhiên rất kém, phải xin xỏ năn nỉ
thầy giáo mới miễn cưỡng cho cô điểm đạt yêu cầu. Cô không thích
vận động, thường ngày ngoài việc đọc sách thì chỉ biết ngồi ngẩn
ngơ viết vẽ nguệch ngoạc vào sách vở. Nhưng cậu vẫn mến cô,
chẳng hề có lý do. “Chủ nhật này, cô ta sẽ đến cuộc hẹn của cậu
chứ?” Trần Thần hoài nghi.

Cậu không trả lời, dán mắt nhìn Diệp Phiên Nhiên. Khi lần

nhảy thứ ba của cô kết thúc, hai bàn tay chống trên đầu gối, khom
lưng thở dốc. Hạ Phương Phi chuyền cho cô chai nước khoáng. Cô
mở nắp, ngẩng cổ, tu ừng ực ngụm nước lớn, đưa tay quệt miệng,
nhe hàm răng trắng nhoẻn miệng cười với Hạ Phương Phi.

Dương Tịch chợt cảm thấy chai nước thật hạnh phúc biết bao,

có thể tiếp xúc thân mật với cô. Còn cậu thì chỉ có thể đứng xa xa
nhìn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.