CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 118

“Mà lại còn sến nữa chứ!” Trần Thần ghé sát tai Đồng Hinh

Nguyệt nói vài chữ. Cô kinh ngạc trợn tròn mắt: “Trời ơi, Dương
Tịch mà cũng viết nhật ký à!”

“Tớ nói cho cậu biết, trên đời này việc càng không có khả năng

xảy ra thì càng có thể xảy ra!” Trần Thần tổng kết như thật.

Dương Tịch từ sân bóng đi xuống, vỗ mạnh vào đầu cậu ta:

“Thậm thà thậm thụt nhỏ to gì thế?

“Tớ đang giúp cậu xoa dịu con tim tan nát của nàng thiếu nữ!”

Trần Thần cười tủm tỉm đáp.

Dương Tịch không khỏi ngưỡng mộ cậu ta. Tên này tính tình

lạc quan vô tư, cả ngày miệng mồm lẩm bẩm những lời phát biểu rác
rưởi đại loại như: “Ôi, nỗi đau thất tình của tôi…”, vậy mà vẫn có
thể nói cười thoải mái trước mặt người con gái từ chối mình, vẫn có
thể làm bạn với cô ta.

Cậu thì không làm được. Cậu liếc mắt thật nhanh nhìn sang

Đồng Hinh Nguyệt, cô nhìn cậu, đáy mắt thấp thoáng nỗi đau
thương. Dương Tịch vội vàng né tránh ánh mắt cô, ngồi sang bên
cạnh Trần Thần.

“Còn phải kiểm tra môn nhảy xa nữa. Mình đi đây!” Đồng

Hình Nguyệt nói, giọng chán chường.

Buổi chiều bốn giờ, tại sân tập náo nhiệt, ánh mặt trời chiếu

nghiêng. Lớp tam bậc trung học năm thứ hai trùng hợp cũng học giờ
thể dục. Trần Thần giơ ngón tay chỉ: “Này, con bé họ Diệp nhà cậu
bên kia kìa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.