CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 126

Buổi sáng thứ Bảy, một bức thư màu xanh nhạt được gửi đến

nhà cậu. Ban đầu cậu còn ngỡ là thư của bạn thời trung học cơ sở,
quan hệ xã giao của cậu khá rộng, thủ hạ vây cánh trải dài, hàng
tuần đều có vài bức hồng nhạn bay đến nhà. Đến khi xé phong bì ra,
trông thấy nét bút màu xanh đậm thanh tú cùng tên người gửi, cậu
mới biết bức thư này của Diệp Phiên Nhiên.

Trước kia cậu từng nhận rất nhiều thư của bạn nữ, bất luận có

phải là thư bày tỏ tình cảm hay không thì đại đa số đều dùng giấy
viết thư màu hồng phấn để viết, mùi hương nước hoa thoang
thoảng, giấy cắt hình trái tim, dán vài hình sticker hoạt hình sặc sỡ,
khắp trang giấy viét đầy những từ hoang đường đại loại như “Mãi
yêu anh” khiến cậu cảm giác tầm thường không sao chịu nỗi. Bức
thư của Diệp Phiên Nhiên rất đơn sơ giản dị, chẳng hề có bất kỳ phụ
kiện trang trí thừa thãi, hệt như con người điềm đạm thanh lịch của
cô.

Nhưng mãi đến khi đọc xong bức thư, Dương Tịch mới hiểu,

lòng cậu tràn ngập nỗi cuồng si, đổi lại thứ cậu nhận được là sự
tuyệt tình tàn nhẫn. Từng câu chữ hệt như kim châm, tựa như mũi
dao đâm một nhát thật mạnh vào con tim cậu.

Cô chế giễu cậu cố chấp ngây ngô, đem lòng yêu một người

không hiểu mình. Cô chán ghét cậu tiếp cận cô, nói cậu mang lại
nhiều phiền hà cho cô. Tình cảm của cậu đối với cô mà nói, chẳng
những không chút ý nghĩa mà còn hoang đường buồn cười, chính là
sự hoang tưởng của lứa tuổi dậy thì.

Khi đọc đến câu “Mong rằng những ngày tháng sau này, nếu

không cần thiết, cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!” thì con tim
cậu như thực sự bị xé rách toạc ra. Từ nhỏ đến lớn, cậu đã được bao
nhiêu người yêu chiều, xung quanh cậu đầy ắp ánh nắng mặt trời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.