nói khoác đâu, tay nghề nướng cá và khoai lang của mình tuyệt số
một đấy!"
Diệp Phiên Nhiên gật đầu lia lịa. Hồi năm hai trung học, lớp cô
tổ chức đi dã ngoại, Tiêu Dương đã ra tay trổ tài.
"Ai bảo cậu là mình chưa từng về quê? Nhà máy bố mẹ mình
nằm tại ngoại ô, trong trường học dành cho con em cán bộ công
nhân viên cũng tiếp nhận rất nhiều học sinh nông thôn gần đó học
bổ túc, mình còn đến nhà các bạn ấy chơi nữa mà!"
"Thảo nào!" Tiêu Dương nhìn cô nói: "Mình cảm thấy cậu
không giống với các bạn nữ ở thành thị, cậu có suy nghĩ nội tâm, sâu
sắc hơn bọn họ."
Đây là không còn là lần đầu cô nghe thấy cậu khen ngợi mình.
Diệp Phiên Nhiên không đáp trả, chỉ mỉm cười.
"Thật đấy!" Tiêu Dương ngỡ rằng cô không tin, nói giọng nhấn
mạnh: "Trong số các bạn nữ lớp hai, cậu tuy không xinh xắn cũng
chẳng giỏi giang nhất nhưng người cậu toá lên hai cá tính mà người
khác không có. Một là khéo léo nhanh nhẹn, hai là tài ba!"
"Vậy Hạ Phương Phi thì sao, cậu đánh giá cô ấy như thế nào?"
Diệp Phiên Nhiên cố tình hỏi khó.
Mặt Tiêu Dương khẽ ửng đỏ, im lặng một hồi cậu nói:
"Mình thích vẻ xinh đẹp, thông minh và phóng khoáng của cậu
ấy nhưng mình cũng biết rằng, những cô gái có hoàn cảnh xuất thân
và gia cảnh như cậu ấy, mình với không tới đâu!"