CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 144

Diệp Phiên Nhiên hơi do dự, cô sợ giáp mặt Dương Tịch trên

sân tập. Sau đó cô ngẫm nghĩ, thế này chẳng phải giấu đầu lòi đuôi,
lạy ông tôi ở bụi này sao? Chỉ cần trong lòng không đen tối quỷ
quyệt thì dù gặp lại có sao đâu, dù gì cậu ta cũng đã coi cô là kẻ
ngang qua đường.

Ra đến sân tập, quả nhiên cô gặp Dương Tịch, nhưng cậu ta

không ra sân tập, hai tay cho vào túi quần, tựa người ngồi trên ghế,
mặt chẳng chút cảm xúc. Chẳng rõ có phải là ảo giác hay không mà
Diệp Phiên Nhiên phát hiện trông cậu tiều tuỵ gầy guộc đi nhiều,
cặp mắt không còn sáng trong nữa, mà dường như mập mờ che phủ
bởi lớp màn u tối rậm rạp, sắc mặt khinh khinh cao ngạo chẳng coi
ai ra gì.

Khuôn viên trường rộng lớn, hàng nghìn bộ đồng phục, Diệp

Phiên Nhiên chẳng hề có ý kiếm tìm nhưng vẫn có thể sàng lọc ra
hình bóng cậu đầy chuẩn xác ngay trong tầm ngắm của mình. Cảm
giác kỳ lạ này, cô chẳng thể nào nói với bất kỳ người bạn thân nào,
mỗi khi trông thấy cậu, cô vẫn vờ như di chuyển ánh mắt sang chỗ
khác, tỏ vẻ không hề bận tâm đến cậu.

Dường như ngay lúc Diệp Phiên Nhiên xuất hiện thì Dương

Tịch đã rất nhanh bắt kịp bóng dáng cô. Diệp Phiên Nhiên đổi kiểu
tóc mới, tóc cô giờ đã dài ra, không còn để tóc mái như trước, tóc
đuôi ngựa túm cao để lộ vầng trán sáng bóng cùng đôi mắt đen láy.

Tuy bị ngăn cách bởi sân tập cùng đám đông nhưng cậu vẫn có

thể nghe thấy tiếng cô nói cười cùng bạn bè, giọng cô lanh lảnh,
thậm chí có phần chói tai. Cậu rất muốn nói với cô rằng, thực ra nụ
cười hoạt bát vô tình đó không phù hợp với con người cô, nó khiến
người ta cảm thấy có chút ngớ ngẩn. Cậu vẫn thích dáng vẻ dịu
dàng trầm lặng của cô hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.