CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 145

"Này, đang nghĩ gì thế?" Trần Thần chạy ra từ sân bóng, đầu

tóc ướt sũng mồ hôi: "Sao cậu không cùng ra sân chơi?"

"Không muốn chơi!" Giọng Dương Tịch uể oải hơi khàn khàn.

Trần Thần kéo mạnh chiếc áo gile ướt đẫm dán chặt trên người,

ngồi xuống bậc thềm ngayậu, nói: "Làm gì thế, bao lâu rồi cậu không
chơi bóng cùng bọn mình? Trước đó thì bảo vì lo chuẩn bị cho cuộc
thi Olympia, giờ thì sao? Thi xong đoạt giải luôn rồi, sao cậu vẫn
không chơi?"

Dương Tịch nhìn quả bóng bay bổng ngoài sân, vẻ mặt ủ dột

lặng lẽ: "Hôm nay mình không có tâm trạng!"

"Cậu có ngày nào có tâm trạng đâu!" Trần Thần không đợi

Dương Tịch trả lời, chụp ngay lấy cánh tay cậu, kéo mạnh: "Thiếu đi
cậu một ông vua bóng rổ bọn mình thật không quen!"

"Dương Tịch! Dương Tịch! Dương Tịch!" Ngoài sân vừa kịp

vọng lại tiếng kêu thét dữ dội kích thích dây thần kinh Dương Tịch.
Chàng thanh niên đánh mất chính mình cuối cùng vẫn chẳng thể
kháng cự lại sự cám dỗ, lắc lắc đầu rồi cất bước tiến thẳng ra sân
bóng.

Dương Tịch trên sân bóng và Dương Tịch vừa rồi là hai người

khác nhau hoàn toàn. Cậu bình tĩnh kiên định, tự do phóng khoáng,
tràn đầy sức sống, hệt như thỏi nam châm thu hút ánh mắt đám nữ
sinh vây quanh mình, khiến bọn họ hô hào nhảy nhót, hâm mộ sùng
bái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.