CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 159

Dương Tịch ơi là Dương Tịch, hóa ta tài viết văn của cậu cũng

khá lắm. Nếu cậu đặt những tâm tư tình cảm này vào bài tập làm
văn, nói không chừng thành tích môn văn của cậu sẽ lọt vào tốp năm
người đứng đầu lớp.

Nhưng mà Dương Tịch à, khoảng cách thì sinh ra cái đẹp,

nhưng khi đã thực sự tiếp xúc với tôi rồi, cậu sẽ phát hiện tôi cũng
chỉ là người con gái bình thường. Nếu như đến một ngày nào đó cậu
tỉnh giấc mộng, tan vỡ hình tượng, chi bằng chúng ta đừng bắt đầu
thì hơn.

Cô có thể an lòng quen biết Thẩm Vỹ, kết bạn cùng Tiêu

Dương, bởi lẽ hai người họ hiểu cô, vì cô và họ thuộc cùng típ người.
Còn Dương Tịch, cậu thuộc mẫu người khiến người khác phải
ngước mắt nhìn lên nhưng cô lại không hiểu cậu. Tia sáng phát ra
trên người cậu, quá đỗi chói lòa thiêu đốt cả những người ở bên cậu,
càng làm tôn thêm sự hèn mọn bé nhỏ của cô.

Vẫn là câu nói đó, dù rằng không có Thẩm Vỹ thì cô vẫn không

đón nhận Dương Tịch, nhưng không thể phủ nhận rằng cô không
rung động. Trong những năm tháng thanh xuân, khi còn là vịt bầu
xấu xí quê mùa có được tình cảm mến mộ của chàng nam sinh ưu tú
đa tình, hiếm có cô gái nào không động lòng.

Trong những tháng ngày cuối cùng của bậc trung học, mỗi lần

Diệp Phiên Nhiên nhớ đến cái tên Dương Tịch thì lòng cô luôn dấy
lên một thứ cảm xúc khó hiểu. Đôi khi, buổi tối cô nằm mơ thấy cậu,
khi tỉnh giấc cô còn nghĩ rằng hay là mình đối xử tốt với Dương Tịch
cho rồi, ở bên cậu một thơi gian, vừa không hoài phí sự si tình của
cậu dành cho cô mà còn có thể thỏa mãn chút niềm kiêu hãnh nho
nhỏ của mình. Sau này khi hoài niệm về quá khứ, cô có thể tự hào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.