từng có một quá khứ sáng chói, từng hẹn hò cùng chàng nam sinh
tuấn tú Dương Tịch.
Nhưng đó chỉ là những ý kiến đơn chiếc mong manh lướt qua
trong đầu cô mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc mộng. Khi trời hửng sáng,
Diệp Phiên Nhiên lại trở về là cô nữ sinh trung học năm ba nhút
nhát nội tâm, trầm lặng ít nói, bị kỳ thi kiểm tra như cơm bữa cùng
mở tài liệu ôn luyện chất như quả núi nhỏ chèn ép đến mức choáng
ngợp.
Kỳ nghỉ đông năm đó, cô gần như phải học thêm suốt. Kể từ
khi học kỳ hai bắt đầu, cô phải học lớp tự học buổi tối đến tận chín
giờ. Vì là con gái, nhà lại khá xa trường nên hàng ngày bố đều phải
đến trường đón cô.
Ngồi sau yên xe liếc nhìn sống lưng bố khẽ nhấp nhô, Diệp
Phiên Nhiên thường nhớ về Thẩm Vỹ, nhớ đến niềm xúc động rực
rỡ trong ánh chiều tà vào chạng vạng tối ngày hè. Khi đó, cô cứ
khăng khăng cho rằng mình phải theo người con trai đó suốt cả cuộc
đời. Hai năm sau hồi tưởng lại việc này, tựa hồ như cách biệt cả thế
kỷ.
Lâu rồi cô không nhận được thư của Thẩm Vỹ. Thật ra, cậu
không viết thư, cô cũng có thể đoán chắc chắn là cậu đang dốc hết
sức lực chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học. Còn về Dương Tịch, sau
lần nói chuyện tại phòng y tế, cô không còn gặp lại cậu nữa.
Kỳ thi đại học dần bước vào giai đoạn đếm ngược, hàng ngày
bước vào lớp học, chào đón bọn họ chính là hàng chữ: "Dốc toàn sức
lực, nghênh đón kỳ thi đại học, chỉ còn xx ngày là đến ngày 7 tháng
7 rồi, cố lên!"