CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 267

“Tôi biết mà!” Cô không khỏi bùi ngùi, dịu giọng nói: “Cậu là

bạn thân của Dương Tịch, giờ cũng là ban của tôi!”

Con tim Trần Thần chợt xao xuyến. Trải qua bao tháng ngày,

biết bao sự việc, trông thấy cô cùng Dương Tịch đi trên cùng con
đường, đến phút cuối cùng hắn cũng nghiệm ra rằng người con gái
tầm thường này, trên người toát lên chút gì đó đặc biệt khác người.

Từng bao lần trong tưởng tượng cô kéo nhẹ cánh tay Dương

Tịch dưới bầu trời đêm trăng, hệt như những cặp tình nhân khác
trong khuôn viên trường, chậm rãi cất bước đi dạo trên con đường
rợp bóng, khẽ tựa đầu vào vai cậu, tỉ tê tâm sự…

Nỗi cô đơn quạnh vắng cứ thế từng chút len lỏi vào trong tâm

khảm cô, tựa như nhành dây leo. Văng vẳng bên chiếc tai nghe là ca
khúc du dương ưu sầu:

Cú điện thoại ngọt ngào, chiếc máy fax vỗ về an ủi.

Cũng chẳng đủ đáp ứng một chiếc ôm nơi khoảng trời xa xăm.

Tình yêu của em, cớ sao anh không ở bên em?

Phải rồi, người yêu dấu ơi, sao anh chẳng ở bên em?”

Cô gấp trang sách lại, tháo tai nghe ra, cất tiếng thở dài thườn

thượt. Chiếc điện thoại đặt bên gối chợt vang lên. Diệp Phiên Nhiên
ngỡ là Dương Tịch, vội vàng ấn phím nghe: “A lô, Dương Tịch…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.