CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 298

Diệp Phiên Nhiên mở mắt, Dương Tịch nhìn cô mỉm cười, hàm

răng trắng muốt, ánh mắt long lanh trong veo, xua tan cả vẻ mặt ảm
đạm buồn rầu mấy ngày qua, trở lại dáng vẻ hăng hái phấn khởi
như ngày nào. Cô lại được trở về lớp trung học năm nhất, bắt gặp
chàng nam sinh đứng trên bục giảng giới thiệu bản thân, thật khó tin
rằng hai người đã có thể ở bên nhau.

Ba người chia nhau bánh ga tô. Sau đó Dương Tịch nhào về

trước hôn cô, báo hại trên hàng lông mày và mũi cô dính đầy kem bơ
sữa. Ánh nhìn mờ ám đổ dồn từ bốn phía, bộ dạng Diệp Phiên
Nhiên thê thảm vô cùng, cô ra sức đẩy cậu ra. Trần Thần ngồi cạnh
chòng ghẹo cổ vũ.

Tối đó, Trần Thần và Dương Tịch uống rất nhiều, cốc bia cạn

rồi lại đầy, đầy rồi lại cạn. Diệp Phiên Nhiên khuyên ngăn cũng
chẳng được, Trần Thần nhân lúc có mặt Diệp Phiên Nhiên, hắn bèn
hồi tưởng lại kỳ nghỉ Quốc khánh mồng 1 tháng 10 khi Dương Tịch
đến Đại học N.

“Tối đó hơn mười hai giờ đêm, cậu ta đứng dưới dãy ký túc xá

nữ gào thét rát cổ bỏng họng: “Diệp Phiên Nhiên, cậu ra đây cho
tôi!” Hò hét một hồi hai mươi mấy tiếng đến nỗi cổ họng khan cứng,
vẫn hét mãi không ngừng. Cuối cùng đã làm kinh động đến bộ phận
bảo vệ, suýt chút nữa thì tưởng cậu ta là tên khùng, định bắt đi luôn
rồi.” Trần Thần có chút ngà ngà say, hắn ra sức kéo lấy tay Diệp
Phiên Nhiên, vừa cười vừa nói: “Cậu không biết đâu, khi đó, cậu ta
chính là kẻ điên rồ, một k tình mà phát rồ!”

Dương Tịch vừa hớp ngụm bia, câu nói của Trần Thần làm cậu

bị sặc, ho sù sụ: “Tối đó tớ uống nhiều quá, tiểu tử như cậu cũng
chẳng khuyên ngăn tớ, chỉ đứng cạnh nhìn tớ làm trò cười.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.