Diệp Phiên Nhiên băn khoăn do dự hồi lâu, lý trí cùng tình
cảm tranh đấu dữ đội. Cuối cùng cô quyết định ở lại. Nỗi lo sợ lần
trước nghĩ lại vẫn khiến cô rùng mình. Nhưng giờ phút này, đối mặt
với ánh mắt rực sáng nồng nàn chân thành của Dương Tịch, cô
chẳng thể nào giữ được mình…
Đêm khuya vắng lặng, ánh trăng mờ tỏ. Diệp Phiên Nhiên tựa
người trước cửa sổ, cảm xúc mãnh liệt sau cơn ân ái dần nguội lạnh
trước luồng gió mát lạnh tháng Năm. Dương Tịch khoác áo cho cô,
nói nhỏ bên tai: “Phiên Phiên à, tốt nghiệp đại học bọn mình kết hôn
nhé?”
Diệp Phiên Nhiên sửng sốt, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc này,
cô luôn cảm thấy đó là chuyện rất đỗi xa vời.
“Em còn chưa nghĩ đến, tốt nghiệp rồi sẽ đi làm ở đâu nữa!”
Cô thều thào nói.
“Chuyện đó phải nghĩ nữa hay sao? Anh đi đâu thì em đi đó!”
Dương Tịch nói với lẽ đương nhiên. Diệp Phiên Nhiên không dám
khẳng định chắc chắn, Dương Tịch tám chín mươi phần trăm sẽ
không quay về thành phố hẻo lánh này, dù gì cậu học ở trường đại
học trọng điểm quốc gia lại là chuyên ngành “hot” hiện nay, chuyện
tìm việc làm tại khắp các thành phố như Thượng Hải, Bắc Kinh,
Thâm Quyến chẳng phải là khó khăn gì. Còn cô học tại trường đại
học không danh tiếng, hơn nữa khoa Trung văn là khoa chẳng có gì
vượt trội, muốn đứng chân tại thành phố lớn là chuyện không đơn
giản. Huống hồ, thân là con gái một, bố mẹ mong cô trở về thành
phố D hoặc ở tại tỉnh thành, ít ra cũng gần bên họ đôi chút.
“Dù thế nào đi chăng nữa, em cũng phải cưới anh, thuyền theo
lái, gái theo chồng!”